Chương 44: Điều giải tranh cãi

Dịch: mafia777

***

Lại đánh bao cát một lúc, thẳng đến cực hạn, Hàn Nghệ mới dừng lại, thở hổn hển, chính đang muốn nghỉ ngơi một hồi, chợt thấy vợ chồng Dương Lâm đi về hướng này.

Hàn Nghệ sắc mặt căng thẳng, hạ thấp thanh âm hô: "Tiêu Vân, Tiêu Vân."

"Làm sao thế?"

Tiêu Vân từ trong nhà đi ra.

"Nhanh... nhanh mang hết ghế trong nhà ra."

Hàn Nghệ thúc giục.

"Vì sao?"

"Cô không nhìn thấy sao, vợ chồng Dương nhị thúc sắp đến rồi."

Tiêu Vân chuyển mắt vừa nhìn, hỏi: "Sao không mời họ vào trong nhà ngồi?"

"Cô đúng là đứng nói chuyện không đau eo, vào trong nhà nhất định phải ngồi ở trên giường của ta, nếu không cô ngủ trên giường đi, như vậy ta liền không có vấn đề gì."

Tiêu Vân một lời không nói, liền đi vào nhà lấy ghế.

Bà nương này thực sự là gian trá.

Hàn Nghệ thầm mắng một câu.

Hàn gia cũng không có loại ghế gì đặc biết, chỉ có 4 cái ghế gập.

Vừa lấy ghế ra xong, vợ chồng Dương Lâm liền vừa vặn đi tới, trên mặt Dương Lâm đầy vẻ hổ thẹn, mà Dương nhị thẩm thì chỉ biết cúi đầu theo sát phía sau.

"Tiểu Nghệ."

"A? Nhị thúc, sao thúc lại tới đây?" Hàn Nghệ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Dương Lâm manh me trừng Dương Nhị thẩm một cái, nói: "Không phải đều là do mụ vợ của ta sao?"

Dương nhị thẩm sợ đến run run rẩy rẩy, nào còn dám lên tiếng, đừng thấy Dương Lâm trung hậu thành thật, nhưng ông ta không sợ vợ giống Quan Tam chút nào. Ông ta là loại đại nam nhân cực kỳ truyền thống kia, ban đầu sở dĩ ông ta cho Dương nhị thẩm đi Thiên Tế tự, đó là bởi vì ông ta cảm thấy thần dược của tên thần côn Cửu Đăng kia có thể chữa khỏi bệnh của Dương nhị thẩm, hơn nữa ban đầu Dương nhị thẩm cũng không có thường đi như vậy.

Nhưng khi ông ta biết được Dương nhị thẩm không chỉ vay tiền Quan tam thẩm, còn dám chạy đi vay tiền Tiêu Vân, lập tức tức giận đến trực tiếp cho Dương nhị thẩm một bạt tai. Phẫn nộ xong lại vô cùng xấu hổ, ông ta là loại người một khi mượn người tiền, liền ngủ không yên được, điểm này rất tương tự với Hàn Đại Sơn. Do đó, liền dẫn vợ tới cửa xin lỗi.

Hàn Nghệ liếc nhìn Dương nhị thẩm, thấy bà ta không dám ngẩng đầu, mới nói: "Há, hóa ra là việc này a, việc này ta đã nghe Tiêu Vân nói rồi, nhị thúc, nhị thẩm, hai người mau ngồi xuống."

Ngữ khí vô cùng bình thản.

Dương Lâm tự nhiên cho rằng Hàn Nghệ khẳng định cung rất tức giận, lại càng áy náy không thôi, không khỏi tàn nhẫn trừng Dương nhị thẩm một cái.

Lúc này, Tiêu Vân một tay nhâc theo một cái bàn thấp đi ra, thả xuống chính giữa, mỉm cười nói: "Nhị thúc, nhị thẩm, hai người sao lại đứng thế kia, mau ngồi xuống đi."

Lúc này vợ chồng Dương Lâm mới ngồi xuống, nhưng Dương nhị thẩm vẫn cứ cúi đầu.

"Ta đi lấy chút đồ ăn."

Kỳ thực ở trước mặt người ngoài, nang vẫn là bảo trì dáng vẻ vợ hiền, lại bưng hai chén trà thô cùng một ít trái cây đi ra, những trái cây này đều là Hàn Nghệ vừa mua.

Dương Lâm lúng túng gật gật đầu với Tiêu Vân, lại quay đầu nhìn vợ mình, quát lên: "Bà có phải là câm luôn rồi không hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!