Dịch: mafia777
Lạc nhật chiều tà, cây già khói bếp.
Mai thôn buổi hoàng hôn, hiện ra một mảnh yên tĩnh.
Phóng tầm mắt nhìn, hoàn toàn có thể cảm nhận được cảnh tượng sinh hoạt yên tĩnh an tường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Đặc biệt đối với người đến từ hậu thế như Hàn Nghệ, điều này có vẻ càng rõ ràng, bởi vì ở đời sau, giờ này mới là lúc cuộc sống vừa bắt đầu. Thế còn ban ngày? Ban ngày đương nhiên là dùng để ngủ, không phải vậy thì rèm cửa sổ liền mất đi giá trị của nó.
Kỳ thực không buồn không lo sống hết đời như thế ngược lại cũng không tồi lắm.
Nhưng ma cái ý niệm này mới vừa bôc lên trong đầu Hàn Nghệ, liền lập tức bị hắn bò qua. Đùa gì thế, ngay chốn phong nguyệt Đường triều đều chưa từng đi, sao có thể tính là đã tới Đường triều. Hơn nữa, người hiền bị bắt nạt, nếu như chỉ làm một anh nông dân, ngươc lai cũng không phải có cái gì không tốt, Hàn Nghệ cũng không quan trọng lắm, dù cho là làm ăn mày cũng được. Thế nhưng nếu như có người như Vương Bảo tồn tại, vậy thì làm nông dân liền khổ rồi.
Đi đến trước cửa nhà, cánh cửa cũ nát vẫn đóng chặt.
Chuyện này là đương nhiên, trượng phu không có ở nhà, buổi tối ngươi còn mở rộng cửa nhà, nhất định là có chuyện.
Để xem con mụ kia đang làm cái gì?
Hàn Nghệ thấy đèn trong phòng còn sáng, trái lại không có vội vã gõ cửa, mà lại lặng lẽ đi tới trước cửa, cúi người thấp xuống, nhắm nửa con mắt, nhìn trộm qua khe cửa. Dưới ánh nến yếu ớt, chỉ nhìn thấy một góc giường. Không chờ hắn điều chỉnh tốt góc nhìn, đột nhiên chỉ cảm thấy tối sầm lại.
Chuyện gì xảy ra?
Không chờ Hàn Nghệ phản ứng lại, liền nghe được một tiếng "ca", tiếp ngay sau là một tiếng "cọt kẹt".
"Dâm tặc phương nào?"
Một tiếng quát chói tai vang lên.
"Là...!"
Phanh!
"Á!"
Oành!
Trong bụi đất tung bay, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang quỳ rạp xuống, mặt đập xuống đất, cái mông cao cao giương lên, vẫn còn hơi hơi run rẩy.
"Hàn... Hàn Nghệ?"
Tiêu Vân đứng ở trước cửa, nhìn cặp mông quen thuộc kia, một đôi cánh tay ngọc thon dài giơ lên che kín khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ của mình, nhưng hai con mắt lộ ra từ khe hở vẫn trợn trừng lên.
"Cô là cố ý đúng không? Khụ khụ khụ!"
Hàn Nghệ miệng đầy bụi bặm, trong lòng lại hận không kìm được!
"Cái này... xin lỗi, ta... ta thật không cố ý, ta cứ nghĩ là có dâm tặc."
Tiêu Vân ngẩn ra, vội vàng đi tới, ngoài miệng không ngừng giải thích.
Dâm tặc? Hàn Nghệ cả giận nói: "Cô từng gặp dâm tặc yếu đến mức này sao? Cô rõ ràng chính là cố ý." Lại thấy Tiêu Vân định dìu hắn, vội vàng giơ tay lên nói: "Dừng lại! Cô... cô đừng đụng ta, thật không biết kiếp trước ta thiêu nợ cô cái gì, lại bị cô dằn vặt như thế!"
Tiêu Vân bĩu môi nói: "Chuyện này không thể trách ta hoàn toàn, ai kêu ngươi âm thầm, trốn ở trước cửa, ta đương nhiên cho rằng là có tặc nhân."
"Kể cả như vậy, cô cung không cần động cước đi. Cô là một nữ nhân làm sao lại thô lỗ như thế được!"
Tiêu Vân nhàn nhạt nói: "Há, thế lần tới có dâm tặc đến nhìn lén, ta liền mở cửa bảo gã chạy nhanh đi nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!