dịch: mafia777
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Nghệ nói với Tiêu Vân một tiếng là ra ngoài kiếm tiền, sau đó cầm cái nón rách của Hàn Đại Sơn đi ra cửa.
Đi ra tới cổng thôn, tiểu Dã sớm chờ ở chỗ này, hai người kết bạn đi tới Thiên Tế tự.
Thiên Tế tự tọa lạc trên một sườn núi phía đông thanh Dương Châu, núi này bề mặt cũng không nhỏ, nhưng không cao, đường núi vô cùng rộng rãi, như dẫm trên đất bằng, là một nơi tốt. Bởi vì thứ chùa miếu này dù sao cũng có liên quan đến thần Phật, xây dựng trên núi, có thể thêm khí thế, nhưng nếu xây dựng ở trên đỉnh núi cao trùng điệp, thì có quỷ mới tới nha, đi thắp nén nhang, còn có thể khiến thắt lưng mỏi, như vậy quá bất hợp lý, nơi này rất là phù hợp với xây miếu dựng quan.
Tuy nhiên Thiên Tế tự cách Mai thôn đại khái cũng có hai ba mươi km, ở niên đại mà thiên hạ đều đi bằng hai chân thì vậy cũng không gần nha, Hàn Nghệ và tiểu Dã đi đại khái hơn một canh giờ mới đi đến được Thiên Tế tự. Nơi này vừa không phải giao thông yếu đạo, cũng không phải nơi du ngoạn, theo lý thuyết dòng người hẳn không phải là quá nhiều, nhưng người đến người đi, nối liền không dứt, không cần nghĩ cũng biết là do Thiên Tế tự mang đến nhân khí.
Hàn Nghệ và tiểu Dã trực tiếp đi đến trước chùa miếu, chỉ thấy cửa chính màu đỏ kia vô cùng khí phái, đông như trẩy hội, nhân sĩ ra vào nối liền không dứt, kỳ thật chỉ từ cửa chính này mà nhìn, cũng biết hương khói của chùa miếu này rất vượng.
Hàn Nghệ hơi kéo vành nón xuống một chút, đi lên phía trước, trước cửa một tiểu sa di đang mặc tăng phục màu xám đứng đấy, y vừa thấy Hàn Nghệ và tiểu Dã đến đây, lập tức chắp tay trước ngực, hỏi: "Xin hỏi hai vị thí chủ, là thắp hương, hay là xin thuốc?"
Lời này có chút gợi ý nha, lên miếu đương nhiên là thắp hương, xin thuốc thì tới y viện a. Hàn Nghệ hỏi ngược lại: "Thắp hương thì sao? Xin thuốc thì thế nào?"
Tiểu sa di nói: "Nếu thí chủ là tới thắp hương, có thể trực tiếp đến trước tự thắp hương, nếu thí chủ là tới xin thuốc có thể đi tới hậu viện bái Bồ Tát xin thuốc."
Hoá ra Thiên Tế tự thanh danh tiệm vang, rất nhiều người đều là mộ danh mà đến, căn cứ vào định luật có cầu mới có cung, phái một tiểu sa di ở đây dẫn đường là vô cùng tất yếu đấy.
"Bái Bồ Tát xin thuốc?"
Hàn Nghệ cười nói: "Có phải nhất định phải xin thuốc mới có thể tới hậu viện hay không?"
Tiểu sa di lắc đầu nói: "Phật nói, chúng sinh đều bình đẳng, nơi Phật gia sao lại có quy củ rườm rà này, phương trượng chúng ta nói, chỉ cần thí chủ là mang theo một tấm lòng thành tới đây, là đi là ở, là ngồi là đi đều có thể."
"Có chút thú vị."
Hàn Nghệ cười, lại nói một tiếng cám ơn, sau đó cùng Tiểu Dã đi vào.
Đi vào trong chùa, hôm nay quy mô tế tự cũng không nhỏ, phía trước một đại điện, hai bên trái phải đều có sương phòng, bên trái còn có một con đường nhỏ thông hướng hậu viện, chỉ thấy khắp nơi đều là đầu người đang chuyển động, gần như loại người như thế nào cũng có, có phụ nhân ngu muội, cũng có thư sinh đọc đủ thứ thi thư, có thiếu nữ dùng lụa mỏng che mặt, cũng có nhân sĩ thành công ăn mặc hoa lệ, còn có một vài tráng sĩ giang hồ đi lại, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Nếu đây là một cái kế hoạch ấy mà, thì ngay cái lưu lượng ngươi này thôi, một ngày mà không lừa được tám mươi một trăm quan thì cũng ngại đi ra a!
Hàn Nghệ âm thầm cục ta cục tác một câu, đầu tiên là cùng tiểu Dã đi vào trước đại điện tiền tự, chỉ thấy trước cửa điện treo một tấm biển, trên đó viết bốn chữ to màu son, vô cùng khí thế "Tế thế đại điện".
Mà ở trên bậc thang hai bên trái phải đều bày đặt một cái đỉnh đường kính lớn cả thước, trong hai đỉnh lớn đều cắm đầy tất cả hương nến lớn nhỏ, dường như ngay cả một nén hương cũng không chen vào lọt, khói nhẹ tỏa ra, đây cũng là vì sao phải đặt đỉnh lớn ở bên ngoài, nếu đặt ở trong điện ấy à, với số lượng khói này, lại chẳng hun cho người ta ra bệnh lao phổi.
Nhưng là bởi vậy có thể thấy được, nơi này hương khói vượng cỡ nào.
Đi vào trong điện, chỉ thấy bên trong vô cùng rộng rãi, một pho tượng Phật ở giữa, hai bên là bốn tòa tương Bô Tat, ở góc độ kinh doanh mà xem, tượng Phật này cũng giống như bày hàng trong thương trường, nhiều và ít là căn cứ lượng khách mà định ra, nếu lưu lượng khách của ngươi nhiêu, nhưng ngươi chỉ có một quầy, người ta muốn mua đồ còn phải xếp hàng, vừa làm mất thời gian của khách, cũng làm trễ nải thời gian kiếm tiền của thương gia.
Nơi này tổng cộng có chín bức tượng đồng, trước mỗi bức tượng đồng được đặt sáu cái đệm màu vàng, tương đương một lần có thể cung cấp chỗ cho năm mươi bốn người cúng bái.
Lúc này năm mươi bốn cái đệm đều đã quỳ đầy người, mặt khác cũng có không ít người cầm hương đứng ở bên cạnh tượng đồng không ngừng gật đầu, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Chẳng lẽ hiện tại ngành kinh doanh kiêm lơi nhiêu nhât trên đời là mở chùa miếu?
Hàn Nghệ thật đúng là bị lưu lượng người này dọa đến rồi, từ sớm đến muộn phải đốt bao nhiêu nén hương nha.
Hai người ở bên trong vòng vo một vòng tròn, cơ bản cũng đã rõ ràng quy trình, đơn giản mà nói, chính là vào trong một gian phòng nhỏ bên trái đại điện mua hương nến, sau đó đến đại điện cúng bái, cuối cùng đem hương nến đi ra cắm vào cái đỉnh lớn ở bên ngoài kia.
Không có bất kỳ khác biệt gì với chùa miếu bình thường.
Tuy nhiên điều này cũng ở trong dự liệu của Hàn Nghệ, vào miếu thắp hương, điều này rất bình thường, cũng rất khó từ giữa động tay chân, chăng lẽ hương này của ngươi còn có thể đốt ra hoa sao.
Nhưng vào miếu xin thuốc, lại vô cùng kì quái.
Tin tưởng đây cũng là đặc sắc của Thiên Tế tự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!