Dịch: mafia777
Sau khi hẹn cẩn thận thời gian cùng địa điểm với Vương Bảo, Hàn Nghệ liền chuẩn bị rời đi cùng Tiểu Dã, bởi vì sắc trời cung không còn sớm nữa.
Nhưng khi bọn họ xuống lầu thì, lại nhìn thấy một ông lão khom lưng đi tập tễnh lên lầu hai.
Kỳ quái, trông ông lão này còn nghèo hơn mình một ít, lấy đâu ra tiền ăn cơm ở đây? Hàn Nghệ thoáng nhìn, thấy sắc mặt của ông lão kia hơi thấp thỏm bất an, trong lòng cũng đoán được thất thất bát bát. Bèn chờ đến khi ông ta đi ngang qua bên cạnh mình xong, đột nhiên thò tay ngăn cản Tiểu Dã, ra hiệu hắn đừng đi nhanh như vậy.
Quả nhiên, ông già kia vừa mới bước lên lầu, liền nghe thấy tiếng Vương Bảo reo lên: "Hồ lão nhi, cuối cùng lão cũng chịu đến rồi, thật là để bổn công tử chờ thật lâu nha."
Liền nghe thấy một thanh âm già nua vang lên: "Không biết Vương công tử gọi tiểu lão nhi tới đây, có chuyện gì dặn dò? Trong giọng nói hiển lộ ra sự sợ hãi cùng cung kính cực kỳ rõ ràng."
"Đương nhiên là để nhắc nhở lão trả tiền chứ sao."
"Trả tiền? Không phải nói là ba tháng sao, bây giờ mới qua ba ngày mà!"
"Ba tháng cái gì, trên giấy nợ ghi rõ ràng chính là ba ngày mà."
"Ba ngày? Rõ ràng lúc trước chúng ta đã đồng ý là ba tháng mà."
"Lỗ tai của lão chắc bị điếc rồi hả, chính miệng ta nói ba ngày rõ ràng, nếu không phải vậy làm gì có chuyện ta chỉ lấy lợi tức có hai mươi văn thôi."
"Lão làm sao có khả năng nghe lầm được, ruộng nhà lão bị hồng thuỷ phá huỷ, nếu như chỉ có ba ngày, tiểu lão nhi lấy đâu ra tiền trả."
Hàn Nghệ nghe được trong lòng thở dài, xem ra không chỉ mỗi nhà mình dính vào chuyện này rồi!
Chỉ nghe thấy Vương Bảo hừ lạnh: "Ta đây mặc kệ, bổn công tử nể tình đất ruộng của nhà lão bị hồng thủy phá huỷ, mới cho lão mượn một trăm văn tiền. Lão đừng có không biết thân biết phận. Hơn nữa lão đừng có quên, tháng sau lão còn phải giao ra số tiền gốc nữa, số tiền này ta ngươc lai cũng không cần lão trả gấp. Thế nhưng trong vòng hai ngày lão nhất định phải trả tiền lãi, nếu như lão dám không trả, ta đành bắt cháu gái của lão đến để gán nợ vậy."
"Vương công tử, tiểu lão nhi chỉ có mỗi một đứa cháu gái này mà thôi, ngài cũng không thể cướp nang đi như vậy được. Coi như tiểu lão nhi van cầu ngài, Vương công tử, ngài làm ơn thư thả cho tiểu lão nhi một ít ngày đi. Trong giọng nói của ông lão đã bắt đầu mang chút nghẹn ngào, khiến người nghe được không khỏi cảm thấy thương cảm."
Hàn Nghệ nghe được liền thầm mắng trong lòng, cái tên khốn kiếp này, mới một trăm văn tiền đã nghĩ bắt cô nương nhà người ta gán nợ, ngươi cung quá keo kiệt rồi.
"Thư thả mấy ngày là bao nhiêu ngày, nếu như ngươi ngươi đều giống như lão, vậy ta ăn cơm bằng cai gi. Ít nói nhảm đi, giờ này ngày mai ta sẽ tới nhà lão lấy tiền, nếu vẫn không có, liền bắt cháu gái của lão để gán nợ. Giờ thì cút, đừng quấy rầy bổn công tử ăn cơm."
"Vương công tử, ngài... ngài đây là lợi dụng tiểu lão nhi không biết chữ mà!"
"Giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu lão không phục có thể đi quan phủ cáo ta cũng không sao."
"Lão già đáng chết, cút nhanh lên một chút, không phải vậy thì bỏ xác lại nơi này luôn đi."
Cuối cùng Vương Bảo cũng không nhịn được mà đổi giọng hung hăng đe doạ rồi.
Vương gia nguyên bản chỉ là một nhả tiểu địa chủ, dưa vao cho vay nặng lãi để kiếm lợi. Tại vùng ngoại ô Dương Châu cũng có tiếng là đê tiện vô liêm sỉ, nếu ngươi chẳng may dính vào Vương gia một chút, vậy ngươi chắc chắn sẽ bị bọn họ hút sạch không còn một giọt máu. Danh tiếng này là do cha của Vương Bảo cũng tương đối thông minh, Vương gia rất ít làm ăn trực tiếp trong thành Dương Châu, dù sao trong thành là có không ít người có quyền thế, cung ít có người thèm vay tiền nhà gã, vì lẽ đó mục tiêu chính của Vương gia là vùng ngoại thành. Mai thôn cung ở trong đó. Bách tính vùng ngoại ô phàm là vừa nghe đến Vương gia, mỗi người đều là vừa hận vừa sợ. Có một quãng thời gian, bọn họ thà rằng chịu đói, cung quyết không chịu vay tiền của Vương gia.
Chuyện làm ăn gần nửa năm nay của Vương gia vô cùng khó khăn, cũng may có trận đại hồng thủy này, khiến cho đất ruộng của rất nhiều bách tính sống ở phụ cận Mai Hà đều bị ngập lụt. Bách tính không có cơm ăn, chỉ có thể cắn răng vay tiền Vương gia. Chuyện làm ăn của Vương gia mới dần dần tốt lên. Gần nhất Vương Bảo cho vay không ít tiền tại vùng này. Chẳng may gã lại coi trọng cô cháu gái của Hồ lão đầu, thế là liền lợi dụng chuyện Hồ lão đầu không biết chữ lại là người thành thật hàm hậu, động một ít tay chân lên giấy nợ, khiến cho thời hạn trả nợ rút ngắn mất ròng rã tám mươi ngày. Chuỵên này quả thật khiến người hận nghiến răng.
Bất quá cũng kỳ lạ là Hồ lão nhi này cũng quá hồ đồ rồi, với cái xú danh của Vương gia, làm sao có khả năng cho người mượn một trăm văn tiền, kỳ hạn tới ba tháng, mà lợi tức cũng chỉ có hai mươi văn tiền được, trong này khẳng định có trò lừa!
Vương Bảo cố ý làm như thế này, đơn giản là vì sau này nếu phải lên quan phủ, gã cung có thể tự bào chữa, ta thu lợi tức thấp như thế, làm sao có khả năng là ba tháng, khẳng định ông lão này nghe lầm.
Tuy rằng Hàn Đại Sơn cung là tương đối thành thật, thế nhưng không hề hồ đồ. Lúc trước quyết định đi vay tiền Vương gia, Hàn Đại Sơn đã suy đi nghĩ lại, cân nhắc đầy đủ, tất cả đều tính toán rõ ràng, mới nghĩ đến việc mời Từ lão làm công chứng viên cho mình. Từ lão là người biết chữ, vì lẽ đó Vương Bảo cực kỳ khó lợi dụng. Nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ông ta vậy mà lại bị sét đánh chết, lại còn gặp phải một hồi đại hồng thủy nữa chứ.
May mà Hàn Nghệ này cũng không phải Hàn Nghệ kia. Nếu không thì, có khả năng kết cục của Hàn gia cũng tương tự như Hồ lão đầu rồi.
Hàn Nghệ âm thầm cau mày, chợt nghe thấy tiếng khóc của ông già kia càng lúc càng gần, lập tức phất phất tay với Tiểu Dã, hai người liền đi ra tửu lâu.
Ra tửu lâu, Hàn Nghệ cố ý thả chậm lại bước chân, dùng dư quang khoé mắt liếc nhìn phía sau, chỉ thấy Hồ lão đầu đang vừa khóc lớn vừa đi ra, dáng vẻ vô cùng thê lương.
Đợi đến khi Hồ lão đầu cách hắn tương đối gần thì, tay áo vung lên một cái, một chuỗi tiền đồng liền rơi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!