Diệp Minh Dương tự mình xách theo cái tráp sách nhỏ, lạch bạch đi tới Thanh Trúc hiên để thăm hỏi Tô Ngộ An, thỉnh thoảng còn quay đầu nói chuyện với muội muội ở sau lưng.
"Muội muội, Ngộ An ca ca thật sự không thể đi học với chúng ta sao?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đương nhiên, đây không phải là huynh tự mình nói cho muội biết sao?"
"Nhưng mà tại sao? Tiên sinh trong nhà không tốt sao? Còn có phụ thân nữa mà."
Diệp Minh Dương không nhận được sự an ủi từ muội muội thì càng mất mát hơn, cái bóng bị ánh nắng kéo dài tràn ngập hơi thở bi thương.
Diệp Cẩn Dư nhìn ca ca vẫn luôn dồi dào sức sống nhà mình, từ sau khi nghe được tin này thì hắn vẫn luôn mặt ủ mày chau, phiền muộn mấy ngày liền, thấy vậy nàng cũng cảm thấy đồng tình.
Đã qua ba ngày kể từ khi Ngộ An ca ca nôn ra máu té xỉu, ba ngày, người bị bệnh thì vẫn chưa tốt lên mà tiên sinh vỡ lòng của hai người và sư phụ nữ công của nàng đều đã đến trước thời hạn.
Cũng là ngày thứ hai sau khi Ngộ An ca ca phát bệnh nôn ra máu, Diệp Minh Dương vụng trộm chạy tới nói cho nàng biết, Ngộ An ca ca không cần lên lớp với bọn họ, hắn phải đến thư viện Tùng Lộc ở ngoại thành đọc sách!
Vốn dĩ Diệp Minh Dương cũng chỉ mất mát một chút, càng cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn, cũng hâm mộ Ngộ An ca ca có thể xuất phủ đi chơi mỗi ngày.
Cho tới hôm nay, các lão sư chính thức bắt đầu giảng bài cho bọn họ, sau khi ngày đầu tiên kết thúc, Diệp Minh Dương liền bị giao cho một đống bài tập.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn nhiều hơn cả bài tập mà phụ thân ruột siêu cấp nghiêm khắc của hắn ta giao cho.
Hơn nữa muội muội cùng đi học lớp vỡ lòng vì phải học cả nữ công, cho nên bài tập ít hơn hắn ta cả một nửa, Diệp Minh Dương càng bị đả kích hơn nữa.
"Chỉ có ta, chỉ có ta đáng thương như vậy, các ngươi đều bỏ rơi ta."
Diệp Cẩn Dư chạy chậm hai bước, kéo lấy tay áo của ca ca mình rồi khẽ lắc, nàng mềm giọng an ủi hắn ta: "Ca ca, huynh đừng đau lòng, huynh nhìn Thôi sư phụ dạy muội thêu thùa cũng giao bài tập cho muội mà, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhé."
Nghe vậy, Diệp Minh Dương dừng lại bước chân, hắn ta nhìn về phía hai người Thu Sương đi theo sau, vừa rồi hắn ta còn tưởng rằng cái giỏ này là lễ vật gì đó mà muội muội chuẩn bị cho Ngộ An ca ca.
So sánh tráp trên tay Thu Sương và tráp sách nhỏ trên tay mình, vẻ mặt như đưa đám của Diệp Minh Dương sau mấy giây liền biến mất, chốc lát sau lại biến thành phẫn nộ.
"Sao bọn họ có thể xấu xa như vậy chứ, giỏ của muội còn lớn hơn của huynh, có phải Thôi sư phụ kia cũng làm khó dễ muội không?."
Diệp Minh Dương càng nghĩ càng tức giận, tiên sinh bắt nạt hắn ta thì thôi đi, dù sao thì phụ thân cũng nói hắn ta da dày thịt béo, chống đỡ được đả kích, không nghĩ tới lại có người bắt nạt muội muội dịu dàng của hắn ta.
Diệp Minh Dương lòng đầy căm phẫn xắn tay áo, hắn trừng mắt về phía Thu Sương, khuôn mặt nhỏ khi uy hiếp còn lộ ra chút khí thế: "Thu Sương, ngươi nói xem, có phải bà phù thủy kia bắt nạt muội muội của ta không?"
"Không có, không có, ca ca, huynh đừng dọa người ta, tính cách của Thôi sư phụ rất tốt."
Thu Sương chỉ là một tiểu cô nương mới sáu tuổi, vẫn có chút e ngại với tiểu thiếu gia chưa gặp mặt được mấy lần này, nàng ta rụt cổ một cái, sau đó dùng sức lắc lắc đầu dưới sự ám chỉ của tiểu thư nhà mình: "Không có, Thôi sư phụ không có."
Diệp Cẩn Dư hiểu được ca ca của nàng tuổi nhỏ đã bị tứ thư ngũ kinh đầu độc ra chứng suy nghĩ nhiều, nhưng nói tiếp nữa thì có khi chuyện này sẽ không kết thúc được mất.
"Chúng ta đến rồi, ca ca, không phải là huynh muốn thuyết phục Ngộ An ca ca đi học chung với chúng ta sao? Mau đi vào đi."
Ánh mắt Diệp Minh Dương mang theo nét hoài nghi, nhưng muội muội vẫn luôn lôi kéo hắn ta đi về phía trước nên Diệp Minh Dương cũng không thể làm gì cả, đành hạ quyết tâm tìm thời gian đi điều tra, lúc này tâm tình Diệp Minh Dương mới tốt hơn một chút.
"Ôi , không được chạy, đợi một chút, sẽ té đó."
"Thiếu gia, tiểu thư cũng tới thăm tiểu ca ca sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!