Chương 42: (Vô Đề)

Sau khi Mặc Kỳ rời đi, vẻ mặt Tô Ngộ An trở nên lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt cũng chuyển từ chồng công văn trên mặt bàn đến ám vệ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng. 

Hai tay ám vệ trình lên thư tín "Bắc Cương cấp báo" vừa được lấy ra từ trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn khô khốc sau một thời gian lặn lội đường xa ra roi thúc ngựa. 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Ngộ An cũng chú ý đến đôi tay cầm dây cương khô nứt rướm máu cùng với đôi mắt mệt mỏi đỏ ngầu của đối phương. 

Hắn nhíu mày, bảo người đi nghỉ ngơi trước, lúc này mới mở bức thư dính vết máu trong tay ra. 

Trên tờ giấy mỏng manh chỉ viết mấy câu ít ỏi, nét chữ cẩu thả nhưng có lực, thậm chí còn có thể nhìn ra được sự gấp gáp và tức giận của người viết thư. 

Chỉ cần liếc mắt đảo qua một vòng là đã có thể đọc xong nội dung, nhưng mấy câu chữ ngắn ngủi kia lại khiến ánh mắt Thái tử của một nước

- Người mà cho dù Thái sơn đè đầu mặt vẫn không đổi sắc lại trở nên nặng nề. 

Sắc mặt Tô Ngộ An cực kỳ nghiêm nghị, ra lệnh cho Mặc Phong vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối: "Đi ngăn cản Mặc Kỳ lại, triệu Thế tử Tĩnh Quốc công, Chu Thượng thư và Vân Dương hầu đến nghị sự."

"

Ba mươi vạn đại quân Bắc Di đến xâm phạm trong lúc triều đình đang điều động một bộ phận binh sĩ duy trì trị an bởi vì dịch hạch lây lan khắp cả nước. 

Cho dù hắn đã chuẩn bị tinh thần khi dịch bệnh bùng phát và phản đối ý chỉ điều động phần lớn binh lính thủ thành, nhưng vẫn có một số ít người bị điều đi nơi khác, hơn nữa, bởi vì tình hình dịch bệnh lan rộng nên con số thương vong vô cùng nặng nề, bây giờ tổng số tướng lĩnh và binh lính thủ thành ở Bắc Cương cùng lắm cũng chỉ mười vạn người mà thôi. 

Trước tình hình già trẻ trên dưới trong cả nước đang hoảng sợ, tin vui lấy ít thắng nhiều gần như sẽ không bao giờ xuất hiện, huống hồ người Bắc Di vốn là một dân tộc hiếu chiến. 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ hy vọng những sắp xếp trước đây của hắn sẽ phát huy được một số tác dụng nhất định, tranh thủ trước khi quân tiếp viện đến chỉ để mất một vài thành trì mà thôi. 

Bởi vì trước đó Tô Ngộ An đã thân chinh ra chiến trường nên có đường dây tin tức riêng của mình, vì thế nhận được tin tức về trận chiến sớm hơn hai ngày so với triều đình. 

Chờ đến khi bọn họ đã thảo luận đại khái biện pháp đối phó xong thì trên triều đình mới bắt đầu không ngừng tranh luận về vấn đề này. 

Ban đầu tất cả mọi người đều sôi nổi mắng chửi hành động thừa nước đục thả câu này của bọn người Bắc Di, nhưng đến khi Hoàng thượng đặt ra vấn đề ai sẽ là người lãnh binh đánh giặc thì toàn bộ triều đình đang náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh. 

Những triều thần đứng thành mấy hàng đưa mắt nhìn nhau, mỗi một người đều có những tính toán của riêng mình. 

Hoàng thượng nhìn một đám người đang giả chết với vẻ mặt không vui: "Sao lại không nói lời nào, vấn đề của trẫm khó trả lời đến thế sao. Hay là giữa quốc gia rộng lớn này các ngươi không thể tìm thấy một người có thể dẫn binh đánh giặc."

"

"Thường ngày các ngươi đề bạt nhân tài cũng không phải là thái độ như lúc này."

"

Tất cả mọi người lại chờ đợi một lúc nữa, Tả tướng mới chậm rãi bước ra làm chim đầu đàn: "Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng Ngô tướng quân có thể."

"

Tả tướng phu nhân và Thục phi có quan hệ họ hàng, cho nên sớm đã đứng về phía nhị hoàng tử. 

Các vị đại thần vừa rồi vẫn luôn làm rùa đen rụt đầu lúc này lại sôi nổi thầm mắng Tả tướng cáo già. 

Mặc dù con chim đầu đàn thường hay bị nghi ngờ về lợi ích riêng mình, nhưng dù cho Ngô tướng quân không phải là sự lựa chọn tốt nhất thì cũng không thể phủ nhận điều này sẽ khiến Ngô tướng quân thêm phần ấn tượng trong sự cân nhắc của bệ hạ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!