Chương 40: (Vô Đề)

Dịch hạch ở hiện đại lại có tên là bệnh hắc tử, chủ yếu là từ trực khuẩn dịch hạch lây nhiễm gây ra, quan trọng triệu chứng là phát sốt, viêm phổi, chảy máu, làn da có mụn nước, mụn mủ bọc đầu đen.

Nếu là do vi khuẩn, phương thuốc kia liền không thể thiếu thuốc kháng khuẩn phải thêm vào.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phương thuốc vốn có Diệp Cẩn Dư đã nhìn qua, mấy vị thuốc chính tròn đó đều không có tác dụng kháng khuẩn tương đối mạnh.

Sau khi nàng phát hiện ra liền nêu lên với mọi người, sau đó phát hiện ra mình ở đây cũng không có quyền nói điều gì.

Dù cho có Kim Hiển Tông ở trong đó hòa giải thì mấy vị đại phu già đức cao vọng trọng luôn có thể tìm được các loại lý do từ chối thử nghiệm. Kim Hiển Tông lại không giao lưu với bệnh nhân mỗi ngày giống như bọn họ, nói không lại bọn họ, mấy ngày giằng co chỉ có thể vụng trộm tức giận, mắng bọn họ không có ánh mắt, sau đó lại quay đầu an ủi tiểu đồ đệ nhìn rất thương tâm.

Trong phòng thuốc thô sơ chưa đầy dược liệu hoặc mới mẻ hoặc đã bào chế, trong không khí tràn ngập mùi thuốc quen thuộc lại dễ chịu. Mấy vị đại phu già kể cả Kim Hiển Tông đang ngồi chọn chọn lựa lựa trong từng đống dược liệu, cầm bút ghi chép gì đó lên giấy, ở góc tường để chuột bạch dùng để thí nghiệm thuốc.

Diệp Cẩn Dư cũng được sắp xếp ngồi trước một cái bàn, chỉ là bàn của nàng nhỏ hơn một nửa so với những người khác, trên bàn cũng trống không chỉ bày mấy quyển sách thuốc dùng để giết thời gian.

Tiểu cô nương lấy tay chống cằm, nhàm chán nhìn hành động của bọn họ.

Nàng duy trì trạng thái này đã ba ngày rồi, sau ngày đầu tiên phát hiện ra bọn họ bị xem thường, cũng không biết Lam tỷ tỷ chạy tới nơi nào lắc lư rồi, chỉ quay về vào thời gian ăn cơm.

Diệp Cẩn Dư cũng thở gấp không cam lòng từ ngày đầu tiên, đến bây giờ chỉ còn lại sự lo lắng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lo lắng cho tình hình dịch bệnh bên ngoài, lo lắng Ngộ An ca ca bởi vì phương thuốc không tiến triển chút  nào mà trễ nải việc giải quyết tiến trình dịch bệnh này, bởi vì ảnh hưởng đến thanh danh của hắn, vị trí Thái tử bất ổn, thậm chí bởi vì tâm tình không tốt dẫn đến tốc độ độc phát tăng lên.

Hiện tại Ngộ An ca ca lại biến mất, nàng không tìm thấy người, chuyện thay máu đã chuẩn bị rất lâu cũng không thể để hắn thử một lần.

Diệp Cẩn Dư càng nghĩ càng phiền não, dứt khoát trực tiếp gục xuống, mặt dán vào bàn, rất không thục nữ mà lăn mặt mấy cái.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cằm đặt trên mặt bàn, hai con ngươi vô thần mà nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong không khí, đột nhiên nói với mấy ông lão đang bận rộn: "Sư phụ, còn có mấy vị tiên sinh, con muốn đi ra bên ngoài xem."

Mấy vị đại phu đều bận rộn, nghe vậy thì chỉ có hai người ngẩng đầu nhìn nàng một cái, một người trong đó vội vàng gật gật đầu coi như đáp lại sau đó tiếp tục đắm chìm trong việc nghiên cứu của mình.

Chờ đến khi Kim Hiển Tông ghi lại một chữ cuối cùng tên dược liệu, lúc ngẩng đầu lên thì Diệp Cẩn Dư đã đi ra khỏi cửa, ông quýnh lên bút lông trong tay vẫy mực nước lên đầy mặt, vội vàng hướng về phía ngoài cửa hô: "Đừng đến nơi nhiều người trong thôn."

"Con biết rồi."

Giọng nói kéo dài của tiểu cô nương từ bên ngoài truyền vào, Kim Hiển Tông nhíu nhíu mày, vẫn không quá yên tâm, khóe mắt quét đến dược liệu bên tay, chỉ có thể đè xuống sự lo lắng, ổn định lại tâm thần tiếp tục nghiên cứu dược liệu.

Chỉ có thể nói thời gian chung đụng của sư phụ Kim Hiển Tông và Diệp Cẩn Sư mặc dù không phải rất dài, nhưng vẫn có chút hiểu rõ đồ đệ mình. Sự lo lắng của ông thật đúng là không phải dư thừa.

Diệp Cẩn Dư ra khỏi phòng thuốc liền đi thẳng về nơi có nhiều người bệnh.

Không phải là nàng không biết tự lượng sức mình, không biết tốt xấu, mà là không sợ hãi chân chính.

Từ lúc nhớ được đến nay, Diệp Cẩn Dư cũng chỉ có khi còn bé bởi vì chấn kinh mà sinh bệnh, những năm này cảm mạo phong hàn gì đó lại chưa từng có. Phụ thân mẫu thân nàng còn thường xuyên cảm thán thân thể nàng còn khỏe mạnh hơn so với đại nam sinh Diệp Minh Dương.

Nàng quy công lao của chuyện này cho không gian chứa linh khí, có thể bởi vì nó tạo ra một vòng bảo hộ không thể nhìn thấy ở quanh thân nàng, nàng mới có thể tránh sự quấy nhiễu của nhiều bệnh tật. Còn việc chấn kinh dẫn đến sinh bệnh thì nàng chỉ có thể dùng bệnh do tâm để giải thích.

Nếu như nhiều năm như vậy đều đã qua rồi thì cũng không thể ngoại lệ đối với vi khuẩn dịch hạch này.

Nàng cũng không rộng lòng đến mức không làm gì cả, lúc ở trên đường xa xa có thể nhìn thấy người liền dùng khăn tay che mặt lại.

Sáng mùa thu mát mẻ thoải mái dễ chịu, ánh nắng cũng ấm áp không nóng rát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!