Biểu tình của Tô Ngộ An hơi ngây ra: "Không sợ?"
Diệp Cẩn Dư lắc lắc đầu: "Muội cũng không thể bởi vì sợ nguy hiểm mà không trở về nhà, hơn nữa Ngộ An ca ca sẽ bảo vệ muội đúng không?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Ngộ An bất đắc dĩ: "Đột nhiên thay đổi kế hoạch là vì ta sao?"
Diệp Cẩn Dư nắm lấy cánh tay của hắn, sau đó nở một nụ cười lấy lòng: "Muội lại nghĩ ra được một phương pháp có thể giảm bớt độc trong cơ thể huynh, nhưng còn cần thảo luận với sư phụ một chút, Ngộ An ca ca sẽ phối hợp với muội mà, đúng không?"
"Có khi nào ta không phối hợp với muội đâu." Ngón tay của Tô Ngộ An nhẹ nhàng chọc chọc lên cái trán trắng nõn của tiểu cô nương: "Ta đồng ý chuyện muội hồi cung với ta, nhưng mà ta cũng có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Chỉ cần có thể ở gần để quan sát sự biến hóa của bệnh, nàng cảm thấy không có điều kiện gì có thể ngăn cản được quyết định của nàng.
Tô Ngộ An thấy bộ dáng chờ mong của Diệp Cẩn Dư, hắn cười cười rồi nói: "Đầu tiên, muội không thể dùng thân phận hầu phủ thiên kim nữa, mà phải giả trang thành đại phu ta tìm được từ dân gian."
Diệp Cẩn Dư liên tục gật đầu: "Có thể, có thể, không thành vấn đề, muội đồng ý."
Sau khi phụ mẫu của nàng chính thức hồi kinh, nàng là nữ nhi duy nhất của Trung Nghĩa hầu vẫn phải lộ diện trong kinh, yêu cầu này là vì suy nghĩ cho khuê dự của nàng, nàng đương nhiên sẽ không phản đối.
"Thứ hai, muội không thể một mình tùy ý ra ngoài, cho dù muốn rời đi cũng phải sớm nói với ta, sau khi ra cửa cũng phải mang theo người bên cạnh ."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này cũng không thành vấn đề, chỉ còn cái cuối cùng, Diệp Cẩn Dư sốt ruột hỏi: "Vậy thứ ba là cái gì?"
Trong mắt Tô Ngộ An chứa đầy vui vẻ nhìn nàng: "Thứ ba, ta vẫn chưa nghĩ ra."
Diệp Cẩn Dư khẽ giật mình, reo hò một tiếng từ trên ghế nhảy lên: "Cứ quyết định như vậy đi."
Nàng còn tưởng rằng Ngộ An ca ca lại bởi vì không muốn tiếp tục giải độc mà cố ý làm khó nàng, không cho nàng đi theo vào kinh đấy.
"Vậy hiện tại ta đi tạm biệt Phó cô nương."
----
Điền trang của Phó gia
Từ sau khi Diệp Cẩn Dư tạm biệt Phó Kỳ Linh xong liền quay về Kinh thành, Liên Kiều bận rộn sắp xếp đồ đạc chất đầy xe ngựa mà đám người Tô Ngộ An đưa tới, vẫn luôn bận đến tận ban đêm.
Liên Kiều chà chà, xoa xoa chén Lưu Ly màu sắc lộng lẫy, vừa nhìn liền biết là rất đắt này, sau đó liền bày nó lên bàn, vẻ mặt vừa lòng thỏa ý: "Tiểu thư, Diệp cô nương bọn họ thật đúng là hào phóng, nhiều đồ quý giá như vậy, nói tặng là tặng. Trong nhà bọn họ nói không chừng còn phú quý hơn cả phủ chúng ta."
Phò Kỳ Linh không thể làm gì với hành vi càng ngày càng mê tiền của nha hoàn nhà mình, chỉ dịu dàng nhắc nhở: "Bên trong có vài món là ngự tứ, ngươi cất bọn chúng đi, tránh cho bị người trong phủ tới nhìn thấy."
Liên Kiều lập tức trợn tròn mắt: "Ngự tứ! Tiểu thư nói những vật này là do Hoàng đế ban thưởng sao?"
Tiểu thư từ nhỏ do Từ cô cô dạy dỗ lớn lên, Từ cô cô lại do phu nhân mang tới từ nhà mẹ đẻ, là phủ Thượng Thư, hơn nữa tiểu thư từ nhỏ thích đọc sách, nên Liên Kiều không hề thấy khó hiểu khi tiểu thư có thể nhận ra vật phẩm ngự tứ. Nhưng chính bởi vì tin tưởng vào ánh mắt của tiểu thư, nàng ta mới cảm thấy kinh hãi.
Phó Kỳ Linh gật đầu trong ánh mắt nóng rực của nàng ta.
Liên kiều cảm thấy chủ tớ hai người đụng phải vận lớn rồi, tùy tiện mà cũng cứu được một cô nương có quan hệ với hoàng thất. Cảm thấy lúc này cho dù hồi phủ đối mặt với sự làm khó của phu nhân và nhị tiểu thư, nàng ta cũng có thể lớn mật chặn họng bọn họ.
Đợi đến lúc muốn hỏi tiếp, ngoài cửa viện lại truyền tới hai tiếng đập cửa, người ngoài cửa chỉ đơn giản gõ hai cái, nhưng sự tạm dừng rất quen thuộc đó lại làm cho Liên Kiều mặt mũi tràn đầy kích động theo bản năng thu lại nụ cười, khóe miệng khẽ rũ một cái, bất đắc dĩ nhìn về phía cửa viện.
"Tiểu thương, Diệp đại hiệp bị thương kia lại tới rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!