Chương 34: (Vô Đề)

Ánh nắng sớm của ngày hè đầy ôn hòa, trên núi có gió mát thổi qua, làm cho cành lá xum xuê phát ra tiếng "sàn sạt", tất cả cảnh vật trước mắt đều lộ ra bộ dáng yên tĩnh tốt đẹp.

Trên núi không có tu sửa bậc thang, tất cả đều là đường núi nguyên thủy, có đoạn đường còn gồ ghề lồi lõm, còn có một tảng đá lớn chắn ở giữa đường.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Cẩn Dư chăm chú leo núi, thường thường còn ngẩng đầu nhìn Tô Ngộ An đi trước mình hai bước, trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất luôn mục đích ban đầu của mình là gì.

"Tới rồi."

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, Diệp Cẩn Dư ngơ ra, theo bản năng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay.

Nụ cười của Tô Ngộ An đầy ấm áp, thấy nàng không phản ứng lại liền giải thích một câu: "Leo qua đoạn đường này là tới rồi."

Diệp Cẩn Dư cũng không nghĩ nhiều, nương nhờ lực của hắn leo qua cục đá lớn. Nàng đứng thẳng người ở chỗ bằng phẳng, đưa mắt nhìn về phía cảnh sắc gần như không có gì khác lạ: "Chúng ta đi tới chỗ nào đây?"

Tô Ngộ An rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ trong tay mình, mềm mại ấm áp, giống như bản thân đang nắm khối noãn ngọc tốt nhất thế gian, hắn hơi siết chặt tay một chút, tiếp tục nắm tay tiểu cô nương còn chưa nhận ra chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước: "Là một vườn trái cây nhỏ, cây táo hẳn là đã chín rồi."

Hắn nhớ rõ tiểu cô nương từ nhỏ, ngoại trừ thảo dược thì chỉ thích các loại trái cây tươi mới, trong lễ vật mấy năm nay nàng nhờ người đưa từ phủ Sùng Châu tới Kinh thành cho hắn, nhiều nhất chính là các loại trái cây bốn mùa ở phương nam có thể giữ tương đối lâu. Đợi chút nữa hắn sẽ thẳng thắn nói ra thân phận đã giấu giếm bấy lâu, nếu có thể, Tô Ngộ An hy vọng có thể tận hết khả năng dỗ cho tiểu cô nương vui vẻ.

Nói không chừng, tiểu cô nương vui vẻ thì có thể nhìn trên chuyện hắn đã tích cực nhận sai mà không quá tức giận với hắn.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Ngộ An mang theo tiểu cô nương sau lưng đi đến một con đường núi nhỏ bên trái.

Đường trong núi nhỏ hẹp uốn lượn, hai bên đều là cỏ dại rậm rạp cùng lùm cây, bên trong thậm chí có thể nhìn thấy rất nhiều bụi gai.

Diệp Cẩn Dư nhắm mắt theo đuôi phía sau Ngộ An ca ca, bởi vì hai người nắm tay nhau nên không dễ đi, lúc này nàng mới phát hiện tay hai người vẫn còn nắm lấy như cũ.

Nàng nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh bạt rộng lớn của người thanh niên phía trước, khuôn mặt nhỏ trắng nõn không biết vì sao lại hồng rực lên, lòng bàn tay phảng phất như bị nhiệt độ cơ thể của đối phương hâm nóng đến mức đổ mồ hồi, nàng giật giật tay nhưng vẫn không rút tay ra được.

Tô Ngộ An quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Cẩn Dư phát hiện nét mặt Ngộ An ca ca tự nhiên, ánh mắt thuần túy, giống như chỉ là đơn thuần nghi hoặc vì sao nàng muốn rút tay lại.

Nàng nghĩ, có lẽ Ngộ An ca ca chỉ coi nàng là muội muội thôi, nắm tay cũng là vì lo lắng nàng đi đường núi không ổn, chứ không phải có suy nghĩ kỳ quái gì khác.

Tuy rằng nàng cũng không tưởng tưởng ra được nếu Ngộ An ca ca có phản ứng kỳ quái gì khác thì sẽ là dáng vẻ gì.

Cho dù là một cái nắm tay, lại suy nghĩ linh tinh ra một đống bong bóng hồng, Diệp Cẩn Dư bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ lung tung linh tinh trong đầu mình.

Thật quá đáng! Diệp Cẩn Dư, ngươi làm sao có thể vì Ngộ An ca ca biến thành tiểu soái ca maf trồng cây si đây, ngươi làm sao xứng đáng với ca ca xinh đẹp như tiên giáng trần, đối tốt với ngươi mười năm như một giống ca ấy.

Hành vi của ngươi quả thật là đang vấy bẩn phụ nam đàng hoàng thuần khiết trong trắng!

Diệp Cẩn Dư vừa không ngừng mắng bản thân ở trong lòng, vừa nỗ lực đè lại trái tim nhỏ đang đập loạn bình bịch.

Nhất định là vì sau mười năm đột nhiên gặp mặt mà đối phương vẫn đối với nàng tốt như tiểu thiếu niên mười năm trước, hơn nữa còn có bề ngoài tuấn dật vô song nên nàng mới nhất thời bị mê hoặc, đợi thói quen là được rồi.

Không biết từ lúc nào, hai người đã xuyên qua con đường mòn trong núi mà ánh mặt trời gần như không chiếu vào được, tầm nhìn của bọn họ dần dần trở nên trống trải hơn.

Hai người đang đứng ở trên một con dốc thoai thoải, trước mắt là một mảnh đồng bằng thấp hơn chỗ hai người đang đứng, trên mảnh đồng bằng này trồng mười mấy cây táo lớn, trên cây trĩu đầy những trái táo lớn.

Tia nắng ban mai bao phủ khắp nơi, mảnh vườn táo nhỏ này thoạt nhìn như đang sáng lên, Diệp Cẩn Dư nhìn những quả táo kia giống như những chiếc đèn lồng nhỏ màu xanh lục, cho dù nàng cách nó một đoạn nhưng vẫn như có thể ngửi được hương thơm ngọt chỉ thuộc về trái cây vừa chín mọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!