Phó Kỳ Linh cười cười, giọng nói nhu hòa: "Ta đã ra tới rồi, ngươi cũng đừng nói mãi như thế."
Nha đầu Liên Kiều đang muốn quay đầu phản bác thì chợt liếc thấy có một người đang nằm bên ngoài khe cửa, nàng ta vội vàng mở to cửa ra: "Tiểu thư, trước cửa chúng ta lại có người bất tỉnh kìa. Lần này là một cô nương."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liên Kiều để sát đèn lồng trong tay tới trước mặt Diệp Cẩn Du: "Còn là một cô nương thật xinh đẹp, tiểu thư, chúng ta có ôm nàng ấy vào không?"
Phó Kỳ Linh nhìn sắc mặt đỏ bừng của Diệp Cẩn Dư, sau đó duỗi tay chạm vào trán của nàng rồi nhíu mày nói: "Sốt rồi, chúng ta ôm nàng về phòng trước đi."
"Vậy được rồi." Liên Kiều cực kỳ bất đắc dĩ mà thở dài, giống như đã quen với hành vi thu giữ người bị nạn của tiểu thư nhà mình.
Liên Kiều đưa đèn lồng trong tay cho tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, người cầm giúp nô tỳ đi, để nô tỳ cõng cô nương này là được rồi."
"Ừm, ngươi chậm một chút." Phó Kỳ Linh cũng hiểu thân thể của mình nên không cậy mạnh phản đối, chỉ khi Liên Kiều cõng Diệp Cẩn Dư đang hôn mê lên thì có đỡ một chút.
"A, trên đất còn một chiếc áo kìa. Còn là nam trang."
Liên Kiều trừng mắt nhìn kiện y phục màu đen kia, chỉ hận không thể chọc nó lủng một lỗ, ngữ khí căm giận: "Tiểu thư, nhất định là có người đưa cô nương này tới, không chừng người ta là biết chắc người sẽ sinh lòng trắc ẩn."
Nói rồi mà, chẳng trách vì sao luôn có người té xỉu ở trước sân nhà bọn họ, hóa ra là nghĩ bọn họ dễ bắt nạt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Được rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà, chúng ta vào nhanh đi, ban đêm gió lạnh, đừng để cho bệnh của cô nương này nặng hơn." Phó Kỳ Linh vừa nhẹ giọng khuyên, vừa ngồi xổm xuống nhặt chiếc áo ngoài trải trên đất lên.
Túi tiền đặt trên quần áo "bịch" một tiếng rớt xuống đất, lúc này chủ tớ hai người mới phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Phó Kỳ Linh nhặt túi tiền lên, cũng không vội vã mở ra mà ôm nó cùng với kiện y phục vào ngực, tiếp đó mới nói: "Đi vào trước, nếu không ngươi lại đuối sức nữa." Nói rồi liền nâng chân đi trước để chiếu sáng.
Liên Kiều chỉ có thể đè lại sự nghi hoặc trong lòng, nhấc nhấc người ở trên lưng rồi đi theo phía sau tiểu thư nhà mình.
Nhà bọn họ không có phòng trống, Liên Kiều chỉ có thể cõng người sau lưng vào phòng của mình.
Phó Kỳ Linh thật ra lại muốn đưa người vào phòng mình nhưng Liên Kiều không yên tâm, tiểu thư nhà nàng thân thể ốm yếu, nếu như bị lây bệnh thì phải làm sao.
Hai người đặt Diệp Cẩn Dư còn hôn mê lên trên giường rồi đắp một chiếc khăn ướt lên trán nàng, lúc này Phó Kỳ Linh mới nói với Liên Kiều: "Ngươi đi rang một phần thuốc hạ sốt đi."
Liên Kiều cho rằng đã đại công cáo thành, đang cẩn thận quan sát diện mạo cùng quần áo của Diệp Cẩn Dư, nàng ta đã đi theo tiểu thư từ khi người từ nhỏ, hai người lớn lên ở thôn trang, mười mấy năm qua không gặp được bao nhiêu cô nương xinh đẹp nhưng nàng ta biết tiểu thư nhà mình rất đẹp.
Rốt cuộc nhị tiểu thư được xưng là một trong tứ đại mỹ nhân kinh thành còn không xinh đẹp bằng tiểu thư nhà mình, vậy thì dù tiểu thư nhà nàng ta không đẹp tới khuynh thành khuynh quốc thì ít nhất cũng phải hoa nhường nguyệt thẹn, tuy rằng nét đẹp của tiểu thư nhà nàng ta cũng không có bao nhiêu người biết.
Hôm nay còn là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi có vẻ ngoài so sánh được với tiểu thư nhà nàng ta. Không biết có phải là một trong tứ đại mỹ nhân kinh thành trong truyền thuyết hay không.
Nàng ta đang nghĩ ngợi thì chợt nghe giọng nói nhu hòa của tiểu thư nhà mình vang lên, mặt Liên Kiều không tự chủ được mà lộ ra vẻ không tình nguyện.
Sau khi cọ tới cọ lui một lúc lâu nàng ta mới ấp úng mở miệng nói dưới ánh mắt không tán đồng của tiểu thư: "Tiểu thư, dược liệu của chúng ta không còn dư lại bao nhiêu, nửa năm rồi trong phủ không có bạc tới ạ."
Thần sắc của Phó Kỳ Linh chợt sượng lại: "Lần trước không phải Diệp công tử đã thanh toán bạc rồi sao?"
Liên Kiều cẩn thận nhìn tiểu thư một cái, nhỏ giọng giải thích: "Nhưng mà sau đó tiểu thư lại cứu hắn vài lần, mấy lần sau hắn không có đưa tiền thuốc ạ."
Phó Kỳ Linh: "......"
Nàng ấy nghĩ một hồi liền cầm lấy túi tiền màu đen đặt trên bàn, sau đó đổ tiền ở bên trong ra, bên trong không chỉ có bạc vụn, tiền đồng mà còn có một thỏi vàng mười lượng và một tấm ngân phiếu năm mươi lượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!