Các nàng lại tiếp tục đi tiếp một ngày nữa, cây cối hai bên đường càng thêm rậm rạp, khi xe ngựa chạy dưới bóng cây thậm chí còn không cảm nhận được sự nóng bức do ánh mặt trời tháng bảy chiếu xuống.
Chỉ là ông trời như là phụ họa cho lời nói của Diệp Cẩn Dư, một buổi chiều bình thường, xe ngựa của bọn họ đi qua một ngọn núi lớn, xe ngựa không người lái sau khi chạy qua một sườn núi thì đi vào một đoạn đường nhỏ, mãi cho đến khi âm thanh bên ngoài lớn đến mức làm ồn đến ba người đang trốn nghỉ ngơi trong xe, Diệp Minh Dương mới vội vàng kéo dây cương lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này phía trước bọn họ có một đám đại hán vạm vỡ đưa lưng về phía họ, mỗi người trong tay đều cầm đao kiếm hình dáng khác nhau, nhìn bóng lưng khí thế hung hãn.
Diệp Minh Dương không quay đầu nhỏ giọng dò hỏi Lam tỷ tỷ và muội muội đang ló đầu ra xem nói: "Bây giờ chúng ta đi thẳng hay là quay đầu?"
"Quay đầu đi. Nhân lúc bây giờ bọn chúng vẫn chưa có ai quay đầu lại phát hiện chúng ta." Diệp Cẩn Dư nhìn một cái, phát hiện xe ngựa của bọn họ đã lộc cộc dừng lại giữa đường, quay đầu lại đi lối khác cùng với đi thẳng đến đám người kia khoảng cách xấp xỉ nhau. Đều hơi xa.
Lam Oánh Nhi tính toán đối diện chỉ có mười mấy người, cũng nhỏ giọng nói: "Đi thẳng đi, hơn nữa hai đứa nhìn đối diện bọn họ hình như cũng có chiếc xe ngựa."
Diệp Cẩn Dư nghe xong lời của nàng ấy chăm chú nhìn về phía đối diện, thật sự có một chiếc xe ngựa bị đám đại hán kia chặn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người bên cạnh xe ngựa đang đối lập với bọn họ.
Tầm mắt của nàng dường như đối diện với một người đang đứng đối diện phía đó, Diệp Cẩn Dư không biết tại sao lại có chút chột dạ dời tầm mắt, "Vậy chúng ta xông lên?"
"Nhưng cho dù là hạ độc bọn chúng, chờ độc phát nhanh nhất cũng phải mất chút thời gian, nếu như bọn chúng liều mạng giết chúng ta cướp tiền thì làm sao?"
Chưa đợi bọn Diệp Cẩn Dư bàn bạc xong kết quả, đám đại hán cao lớn vạm vỡ đứng đưa lưng về phía họ có người nhìn thấy ánh mắt của hai tiểu tử trước mặt lập lòe, trong đó thư đồng kia còn không tự giác mà nhìn về phía sau bọn chúng, phát hiện ra không đúng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Phía sau còn có người?"
Một tiếng hô này của hắn, hậu quả chính là mười mấy đại hán vạm vỡ cùng nhau quay đầu, mười mấy đôi mắt như ánh đèn pha quay lại, thành công làm cho ba tay mơ chưa rành sự đời kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Không lâu lắm mười mấy người chia làm hai nhóm, một nhóm canh giữ tại chỗ, một nhóm khác lại đây bao vây các nàng.
Cho dù bọn Diệp Cẩn Dư bây giờ phản ứng lại, dựa vào con ngựa già này chạy trốn cũng không kịp, huống hồ bọn họ còn chưa quay đầu xe.
Tên đại hán mặc nhiều đồ nhất, để râu đứng ở tại chỗ, nhìn về phía huynh đệ đang bao vây các nàng hô, "Mang bọn chúng đến đây."
Ba người bọn Diệp Cẩn Dư không dám nói một tiếng núp ở cửa xe, trơ mắt nhìn bọn chúng đưa cả người lẫn xe dắt đến chỗ đại hán tử kia.
Đao trong tay tên đó chỉ về phía các nàng, thiếu kiên nhẫn quát lớn: "Đều xuống hết cho ta. Đã bị đánh cướp, cũng không biết tự giác một chút sao!"
Bọn Diệp Cẩn Dư dưới mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh đôi chủ tớ cũng bị ép buộc giống mình.
Diệp Cẩn Dư vừa nãy nhìn xa xa liền cảm thấy hai người kia cũng không giống bách tính bình thường đi ra ngoài, không nghĩ tới cái này không phải dùng đến từ không bình thường để hình dung.
Trong hai người chủ nhân mặc một thân trắng tinh cùng với cẩm bào lam nhạt, dáng người thon thả, lông mày như mực, ánh mắt trong sáng, cả người làm cho người ta có cảm giác khí vũ hiên ngang.
Tiểu thư đồng kia thấy các nàng đến gần, nhỏ giọng hiếu kỳ nói: "Mấy vị công tử. Sao ta lại cảm thấy mấy người không quá sợ đám giặc cướp kia?"
Lúc bọn Diệp Cẩn Dư đi ra ngoài cũng ngụy trang, bây giờ trong mắt người ngoài, ba người họ cũng chỉ là mấy công tử mặt mày thanh tú.
Lam Oánh Nhi nhìn đôi chủ tớ bọn họ một chút, kỳ quái nói: "Bọn ta sợ chứ, ngươi không thấy chúng ta không dám nói chuyện sao?"
Tạ Dung Quang nghe vậy ánh mắt tò mò rơi vào khuôn mặt ba người không sợ hãi kia, có thể thấy, trong ba người này có hai người dung mạo non nớt ánh mắt trong suốt, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm tuổi, chắc cũng là lần đầu tiên ra ngoài gặp phải loại tình huống như thế này, bình tĩnh như vậy là bởi vì có gì đó dựa dẫm sao?
"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, đừng tưởng các ngươi nhỏ giọng nói mà chúng ta không nghe thấy, còn ồn ào nữa chúng ta cho các ngươi mỗi người một đao."
"Đại Hổ, các ngươi tìm hết tất cả mọi đồ gì gì đó trong xe ra đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!