Thái hậu khẽ thở dài:
"Đứa nhỏ này, sao không nói sớm hơn một chút?"
Lúc ấy đang trong cơn giận, nếu bà nói ra thì chẳng khác gì ép Thái hậu phải nhượng bộ ngay trước mặt người khác.
Trong cung này, mọi người đều rõ: công là công, tội là tội. Nếu khí trong lòng Thái hậu chưa hạ, khó đảm bảo sau này không tìm cớ khác mà xử phạt.
"Thái hậu trách phạt, tất có đạo lý. Thái hậu giáo huấn, thần lĩnh ngộ."
Thái hậu suy nghĩ một lát:
"Ngươi là do Thôi Thượng thực dạy dỗ, hẳn cũng không phải kẻ hồ đồ."
"Vân Bích, đi nói với Thôi Thượng thực, phong cho nàng chức "điển dược", từ nay đừng để nàng suốt ngày xưng "nô tỳ" nữa."
"Còn bệnh tình của phu nhân nhà họ Vệ, tất nhiên ngươi phải trị cho lành, nhưng cũng chớ để bà ta nhẹ nhàng thoải mái quá."
Ta vội quỳ xuống tạ ơn, suy nghĩ một chút rồi chần chừ mở miệng:
"Thần… thần cả gan xin thêm một đạo ân chỉ."
"Thần không muốn phụ lòng dạy bảo của Thôi cô cô, nguyện ở lại trong cung, hầu cận Thái hậu. Xin Thái hậu chuẩn tấu."
Thái hậu không đáp lời, chỉ mỉm cười liếc sang Tôn cô cô:
Hồng Trần Vô Định
"Ai gia đã nói rồi, bệnh của Thanh Lộ chẳng phải vì Ai gia, là do chuyện khác."
"Nghe nói Tam hoàng tử và Vệ công tử cãi nhau, đang quỳ ngoài điện, chẳng biết xin gì."
Ta chợt ngẩng đầu.
Thái hậu khẽ nhấp ngụm trà, mỉm cười:
"Ân chỉ ngươi xin, Ai gia đã chuẩn. Giờ đi mà xem cho rõ náo nhiệt đi."
Ta vội vã chạy ra ngoài.
"Vân Bích, ngươi xem, tuổi trẻ thật tốt… có tình hay vô tình đều dễ khiến người ta buồn khổ."
"Thái hậu đoán xem, đóa cỏ xuân ấy… sẽ bị ai hái mất đây?"
"Đừng nhìn nàng yếu mềm mà lầm, thực ra lại rất có chủ kiến. Ai trong chúng ta cũng đã đều xem nhẹ nàng rồi."
7
Ta vội vã chạy tới thì thấy Vệ Chiếu và Phối Lăng đang quỳ trong điện.
"Lễ vật bên Vệ gia đã chuẩn bị đầy đủ, tuyệt không để Thanh Lộ phải chịu thiệt."
"Ngươi muốn cưới, nhưng Thanh Lộ có nguyện gả không?"
"Nàng đương nhiên là nguyện ý." Vệ Chiếu cười đắc ý, "Lúc chúng ta cùng ngồi xe, cùng ngắm bình minh, nàng đã tự mình nói ra."
Thấy Vệ Chiếu tự tin như thế, Phối Lăng thoáng sững người, sắc mặt lập tức sa sầm.
Hoàng thượng lại chẳng nổi giận, trái lại còn vui vẻ lắng nghe chuyện tư tình của bọn họ, để mặc cho hai người tranh luận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!