Chương 7: (Vô Đề)

Vệ Chiếu cảm thấy mình như mắc bệnh, bằng không vì sao tim lại đau như bị d.a. o cứa từng nhát?

Hắn khàn giọng, cay đắng mở miệng giải thích:

"Ta… ta thấy chăn trượt xuống, chỉ muốn giúp nàng đắp lại…"

Thanh Lộ cúi đầu liếc nhìn chiếc chăn, không nói lời nào, chỉ ngồi thẳng người dậy.

Chắc hẳn là không muốn thiếp đi thêm chút nào nữa.

Vệ phủ đèn đuốc sáng trưng, vì mối oán xưa nghĩa nay, trong lòng áy náy mà đối xử với Thanh Lộ đều có phần khách khí, rụt rè.

Thanh Lộ vẫn điềm tĩnh, không kiêu căng cũng chẳng nhún nhường. Ngoài bệnh tình của lão phu nhân, nàng không mở lời điều gì khác, cũng từ chối thù lao lẫn cơm nước của Vệ gia.

Hồng Trần Vô Định

Vệ Chiếu thấy rõ cả hai bên đều lúng túng.

Người duy nhất không bị ảnh hưởng là bé gái bảy tuổi tên Đoàn Tử, nữ nhi của đại tẩu.

Con bé tò mò bò lên giường bà nội, nhìn Thanh Lộ châm kim, líu ríu hỏi đông hỏi tây, còn khen "Thanh Lộ tỷ tỷ giỏi quá".

Chỉ khi đối mặt với Đoàn Tử, gương mặt Thanh Lộ mới hé ra chút ý cười nhàn nhạt.

Vệ Chiếu ngồi ngoài hành lang, mượn ánh đèn và trăng mà ngắm hai người.

Bỗng nghĩ, nếu năm đó không từ hôn, nếu tám năm trước mình cưới Thanh Lộ…

Thì đứa con của họ, hẳn giờ cũng lớn tầm Đoàn Tử.

Sẽ níu tay nàng gọi "mẹ", hỏi tới hỏi lui, sẽ ôm lấy chân hắn gọi "cha".

Cuộc đời, kỳ thực có lẽ chỉ cần như vậy là đủ.

Nhưng ngày ấy hắn còn trẻ, quá kiêu ngạo, đã xem nhẹ nàng quá đỗi.

Hắn tưởng nàng tham vọng quyền quý, khinh thường xuất thân thấp hèn của nàng.

Cho nên khi Phối Lăng ngỏ ý từ hôn, hắn chẳng chút do dự mà gật đầu.

Từ hôn rồi, cuộc sống của Thanh Lộ trở nên vô cùng khổ sở.

Người thật lòng tốt với nàng, thực sự không nhiều.

Vì thế, chỉ cần Phối Lăng hơi cúi xuống, đưa tay ra kéo nàng, nàng liền nguyện lấy cả mạng sống mà trao cho hắn.

Nhìn nàng chịu khổ bên Phối Lăng suốt bảy năm, trong lòng Vệ Chiếu luôn có thứ gì đó mơ hồ, không nói thành lời.

Cảm giác ấy, giống như bản thân ngu ngốc không biết trân quý, để châu báu quý giá bị người ta lừa đi mất chỉ bằng một đồng xu rách.

Hôm Phối Lăng uống rượu, mở miệng sỉ nhục nàng, Vệ Chiếu không biết vì sao lại thấy bức bối, thà đắc tội với Phối Lăng cũng muốn thay nàng nói một lời.

Cho đến khi bị Ngũ nương trêu chọc, vạch trần tâm tư.

Phải, hắn để tâm.

Từ đầu tới cuối, hắn vẫn luôn để tâm đến nàng.

Nếu nàng thật sự tầm thường, ngu dại, hắn còn có thể tự an ủi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!