Ta xách hòm thuốc, cúi mắt hành lễ:
"Giang Thanh Lộ, xin vấn an."
"Ngươi là Giang Thanh Lộ sao?" – Ngũ nương nhẹ nhàng cười,
"Vừa hay, nha hoàn của ta không có ở đây, phiền ngươi đi vớt con diều hộ ta."
Ta hơi ngẩng đầu, thấy trên mặt ao có một chiếc diều hồ điệp đỏ đang nổi lềnh bềnh theo sóng nước.
"Nô tỳ phải đến chẩn mạch cho Thái hậu. Nếu vì xuống nước mà làm ướt y phục, ảnh hưởng đến sức khỏe Thái hậu, e rằng sẽ khiến Ngũ nương bị liên lụy."
Thấy ta đem Thái hậu ra nói, Ngũ nương sững người một chút, song cũng không giận, chỉ cười cười, khóe môi hơi nhếch:
"Thì ra là vậy. Sắp rời cung rồi, nên cũng muốn kiếm chút ban thưởng."
"Một nữ nhân từng bị từ hôn, đức hạnh không vẹn, lại chẳng biết giữ quy củ, nếu chẳng có tí hồi môn, thử hỏi còn ai muốn rước vào cửa?"
Các tiểu thư quý nữ nghe vậy, đều lấy quạt che miệng, cười ríu rít.
Cách một lớp lụa mỏng, Vệ Chiếu rốt cuộc không nhịn được, mạnh tay vén màn lên, ánh mắt dừng nơi ta đang quỳ dưới đất, nhíu mày:
"Ngũ nương, cần gì phải nhiều lời với một kẻ nô tỳ?"
Ngũ nương cười tủm tỉm, cầm quạt tròn gõ nhẹ lên vai Vệ Chiếu:
"Ta cũng chỉ sợ nàng ta phẩm hạnh chẳng ra sao, khiến Thái hậu không vui, mới tốt bụng chỉ dạy đôi câu thôi mà."
"Ngươi để tâm đến nàng ta vậy sao?"
"Phải rồi, nếu không để tâm, sao ngày trước lại đính hôn cùng nàng ta?"
Vệ Chiếu quýnh lên, vội vàng phủi sạch quan hệ:
"Ta sao có thể coi trọng nàng ấy được? Chuyện năm xưa chẳng qua là vì trong nhà…"
Mành lụa bị vén lên, Ngũ nương nhìn về phía góc thuỷ tạ nơi Phối Lăng đang lặng lẽ uống trà, sắc mặt bỗng đỏ bừng:
"A Lăng, huynh xem, thiếp chỉ trêu ghẹo vị hôn thê của hắn thôi, mà Vệ công tử đã vội vã bênh vực rồi."
Phối Lăng chẳng tỏ ra tức giận, cũng không hề lên tiếng bênh vực ta.
Hắn thậm chí chẳng liếc nhìn ta lấy một lần, giọng điệu lãnh đạm, uể oải:
"Chẳng qua là một nô tỳ, không đáng để Ngũ nương và Vệ công tử tranh chấp."
Ngũ nương thấy Phối Lăng không vui, liền quay sang chuyện trò với các quý nữ khác:
"Nữ tử nhà lành ai lại đi học y chứ? Bảo ta chạm vào m.á. u mủ bệnh hoạn kia, chi bằng chặt đứt đôi tay còn hơn."
"May mà vừa nãy không bắt nàng vớt diều, bị tay nàng động vào rồi thì dơ bẩn c.h.ế. t đi được, ta thà không cần."
Ta cúi đầu, lòng có chút ngượng ngùng.
Thực ra ta chỉ nghĩ, nếu khi ấy Phối Lăng chịu nói một câu thay ta…
Ta sẽ tình nguyện tha thứ cho hắn, tự lừa mình rằng chữ Trung ấy không phải do hắn sai người đưa.
Nhưng hắn chỉ ngồi yên đó, như thể chưa từng quen biết ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!