Chương 4: (Vô Đề)

Ta nhớ đến mẫu thân.

Y thuật của bà là do ngoại tổ phụ một tay truyền dạy, thiên phú còn vượt xa ta.

Mẫu thân từng tự hào nói, năm mười tuổi, bà chỉ cần ngửi là biết được dược liệu từ đâu, thu hoạch năm nào; dù thuốc đã trải qua bao lần hấp sấy, tán viên, bà nếm một chút cũng có thể viết ra được phương gần đúng.

Thế nhưng sau khi ngoại tổ phụ mất, mẫu thân vì mưu sinh mà gả vội, bao nhiêu y lý y thuật đều coi như chuyện kể trong tranh truyện mà dạy lại ta, rồi cứ thế dần dần mai một.

Nếu không vì một buổi gia yến, mẫu thân cứu được phu nhân nhà họ Vệ khi đang mang thai Vệ Chiếu, ta cũng không đổi được mối hôn sự kia.

Phụ thân ta khi ấy cũng đâu biết bà có bản lĩnh ra sao.

"Thôi đi, cha ngươi vốn không ưa nữ nhân cứng cỏi, huống hồ y thuật vốn chẳng phải việc nữ nhi nên học."

Ta không giỏi lời, lúc ấy chỉ cảm thấy câu ấy sai lắm, nhưng chẳng biết sai ở đâu.

Nay nghĩ lại, có lẽ không phải sai, mà là đời người đã lỡ làng quá nửa, như thuốc mốc, như cỏ úa, mục nát chẳng thể cứu vãn.

Chỉ đành thôi vậy, đành chấp nhận mà thôi.

Hồng Trần Vô Định

Cho nên, ta hối hận, mà cũng không hối hận.

Hối hận là vì ta nhìn lầm người, hối hận là vì ta quá coi rẻ bản thân mình.

Ta không hối hận… là vì đã ở lại Dược Ty suốt bảy năm, nơi cất giữ bao y thư điển tịch, kỳ thư thiên hạ, chốn hội tụ của các danh y bậc nhất, ta được đắm mình trong ấy.

Ngắm núi biển mới hiểu sương mù nhỏ bé, ngẩng đầu nhìn nhật nguyệt mới thấy ánh đom đóm chẳng đáng gì, mới ngộ ra học vấn cả đời là biển rộng không bờ.

Ta không thể tính là xong, cũng không nên tính là xong.

"Ngươi đã hiểu được như vậy, ta chỉ hỏi ngươi một câu: Từ nay về sau, vì cớ gì mà ngươi muốn ở lại Dược Ty?"

Gió xuân nhẹ thổi, cuốn đi tầng mây u uất nơi chân trời, tách thành từng dải mỏng manh.

Trang sách y thư và bản chẩn mạch trên án khẽ xào xạc, cán cân vàng trên bàn lách cách va nhau ngân vang.

Vì quyểnKim Quỹ Yếu Lược

"kia ta còn chưa sắp xếp xong, vì đạo ngũ hành trong bài thuốc Quế Chi Thang mà cô cô từng giảng, ta vẫn chưa ngộ được."

Nghe ta nói vậy, Thôi cô cô cuối cùng cũng nở nụ cười:

"Ngươi có thể nói được những lời này, coi như không làm mất mặt Thượng thực cục ta."

"Thái hậu bệnh đã lâu, ta vốn muốn chọn một người tinh thông phụ khoa, lại có phẩm hạnh tốt để hầu hạ bên cạnh. Nhưng chọn đi chọn lại, kẻ thì còn non kém, kẻ thì lòng dạ lăng xăng, chẳng ai lọt được vào mắt Thái hậu."

"Vừa rồi ta đi bắt mạch cho Thái hậu, thuận miệng nhắc tới ngươi một câu, Thái hậu liền tỏ ra rất tò mò, muốn xem ngươi là hạng cô nương thế nào."

Ta giật mình, bởi giờ ấy đâu phải thời gian khám bệnh định kỳ của Thái hậu.

Một cơn chua xót dâng lên nơi đáy lòng, khiến mắt ta đỏ hoe không kìm được:

Cô cô…

"Đừng tưởng đấy là việc nhẹ nhõm gì. Hầu hạ bên cạnh Thái hậu, phải giữ vững mười hai phần chuyên tâm. Nếu xảy ra sơ suất, chẳng ai gánh thay ngươi được đâu."

Ta gật đầu thật mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!