Chương 3: (Vô Đề)

Tiền lương của Thanh Lộ tỷ vốn đã ít ỏi, trừ tiền mua thuốc, sắc thuốc, lo lót thị vệ, gần như chẳng còn lại gì.

Suốt mấy năm qua, nàng đổ hết tiền cho chủ tử.

Bởi vậy chẳng có trang sức, cũng không tích được của hồi môn hay tài sản riêng gì.

Bảy năm như một, từng ngày đều như thế, vô cùng gian khổ.

Tôn Hỉ Nhi thường hoài nghi, chẳng lẽ Thanh Lộ tỷ từng g.i.ế. c người bị chủ tử bắt gặp? Hay chủ tử từng ban cho nàng núi vàng biển bạc?

Thanh Lộ tỷ nghe vậy chỉ ngẩn người, sau đó cúi đầu, mím môi cười:

"Không phải núi vàng biển bạc, là một cành thược dược đỏ."

Lúc ấy Tôn Hỉ Nhi còn chưa biết chuyện xưa, tưởng đâu là một đóa mẫu đơn chạm khắc từ san hô đỏ.

San hô đỏ hả? Đắt lắm đó.

Trên đường, gió xuân làm tờ tuyên chỉ trong tay nhăn nhúm, cũng làm lòng Tôn Hỉ Nhi rối bời.

Mắt cay xè, hắn thấy thương thay cho Thanh Lộ tỷ.

Khi đến Dược Ty, cô cô đã giao danh sách xuất cung cho Từ công công bên Nội vụ phủ.

Đệ tử của Từ công công là Nhị Thuận, lúc lướt qua Tôn Hỉ Nhi còn liếc xéo một cái.

Trước kia khi theo chủ tử vào ngục, chính tên Nhị Thuận đó giở trò bẩn, vừa biển thủ bạc, vừa cho ăn cơm thiu.

Hai bên vốn đã có oán, từng đánh nhau, cũng từng cá cược.

Tên Nhị Thuận cười nhạo Thanh Lộ tỷ si tâm vọng tưởng, nói nàng căn bản không xứng làm vương phi.

Câu ấy khiến Tôn Hỉ Nhi nổi đoá:

"Có gan cá cược với gia gia ngươi đây không! Mười lượng bạc, thua thì quỳ đất làm lừa cưỡi, còn phải sủa như chó!"

Nay Thanh Lộ tỷ sắp xuất cung, coi như Tôn Hỉ Nhi đã thắng nửa phần, nên Nhị Thuận khi lướt qua mới giương mắt khinh thường.

Nhưng Tôn Hỉ Nhi đâu có thời gian đôi co với hắn.

Hắn nhón chân ngó vào bên trong Dược Ty, lúc trao chữ cho cô cô thì thở phào. May thay, Thanh Lộ tỷ vẫn đang bệnh, chưa biết chuyện gì.

Thôi cô cô vốn là nữ quan xuất thân trong chốn đấu đá nội đình, vừa nhìn đã thấy chữ Trung kia chướng mắt biết bao.

Bà không lộ vẻ gì, nhưng bàn tay run rẩy khi đón tờ tuyên chỉ đã tố cáo cơn giận đang cuộn trào trong lòng.

Thôi cô cô cười lạnh:

"Đem chữ này đóng khung lại, treo trước cửa Thượng thực cục, mời cả bốn ty trong cung đến mà xem cho rõ!"

"Tôn Hỉ Nhi, đi gọi Từ công công quay lại, bảo rằng các cô nương Dược Ty chúng ta thật trung thành! Không một ai chịu rời cung cả!"

Tôn Hỉ Nhi cắm đầu mà chạy!

Gió rít bên tai rát bỏng, tim đập thình thịch như sắp cháy!

Hắn cảm thấy đời này chưa từng chạy nhanh đến thế!

Đồ c.h.ế. t tiệt Nhị Thuận! Lão tử một đồng bạc cũng không cần nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!