Dịch giả: Gia
Lư Thủ Nghĩa không có hơi sức đâu đi quan tâm Thẩm Luyện, bởi vì đối với hắn mà nói, tu hành cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hắn thiếu hụt căn bản, một loại nhận thức đối với tu hành.
Pháp chỉ của Thanh Huyền là muốn tu hành, trước tiên phải tu tâm, Lư Thủ Nghĩa làm người ngay thẳng, về mặt này thì không có vấn đề, cho nên chưởng môn mới xem trọng hắn, bảo hắn mai sau nhất định sẽ có thành tựu.
Thế nhưng lầu cao vạn trượng đất bằng lên, muốn lập một cái nền móng tốt để xây cũng không dễ dàng.
Lư Thủ Nghĩa cũng học được một môn quan tưởng pháp, hắn quan tưởng cảnh tượng 'Nhật Nguyệt Đồng Thiên' trong Linh Hải thần hồn, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này nên rất khó tưởng tượng ra được.
Thế nên bốn, năm ngày trôi qua, Lư Thủ Nghĩa ngoại trừ mặt mũi lấm lem ra thì tinh thần cạn kiệt, chả thu hoạch được gì cả.
Nhà trúc nơi hạ viện lại có ba người từ từ đi vào, Thẩm Luyện đi sớm về trễ, lúc về còn phải quan tưởng 'Tiên Thiên thần linh' để ổn định thần hồn, nên không có thời gian để ý đến người tới là ai.
Thẩm Luyện càng ngày càng gầy, làm cho người ta có cảm giác yếu ớt mong manh.
Đôi mắt hắn không còn trong suốt như trước kia nữa, đã bớt đi một phần ôn hòa, có thể nhìn ra tơ máu.
Trên kinh Phật có giảng Muốn làm long tượng cho chư Phật, trước tiên phải làm trâu ngựa cho chúng sinh.
Câu này ý nói người thành Phật phải kiên trì rèn luyện khổ cực giữa chúng sinh, giác ngộ ra mới đắc đạo được.
Trường sinh cũng theo lẽ tự nhiên như quả ngọt mọc trên cây.
Cây này, ý là dùng các loại khổ cực trong hồng trần làm gốc rễ.
Chúng Tiên chư Phật đều là như thế.
Thẩm Luyện kiếp trước lẫn kiếp này đều là người theo đuổi sự an nhàn, nhưng lần đầu tiên hắn phát hiện mình vẫn có thể vì một mục tiêu mà nếm trải sự đau khổ phi thường.
Nước sông U Hà vẫn đang ăn mòn thần hồn hắn, loại đau nhức len lỏi vào linh hồn đó vẫn tiếp tục khiến cho hắn mỗi lần lên bờ, đêu giống như được tân sinh từ trong địa ngục vậy.
Da thịt vốn dĩ nhẵn nhụi sáng bóng, giờ đã trở nên đen đuốc, tóc tai có hơi xơ xác.
Tinh khí huyết nhục mà cơ thể hắn có thể cung cấp ra đều ưu tiên tẩm bổ thần hồn.
Đây là lý do hắn còn có thể tỉnh táo.
Tiên môn trên đời, đại đa số đều là luyện khí trước, về sau mới luyện thần.
Ngay cả Lư Thủ Nghĩa được chưởng môn truyền thụ cho công pháp cũng chỉ là pháp quan tưởng kèm theo hiệu quả ngưng thần định tính, mà không phải là pháp dưỡng hồn, đó để giúp cho Lư Thủ Nghĩa tu luyện môn công pháp kia tốt hơn.
Còn Thẩm Luyện lại trực tiếp luyện thần, mãi đến khi chủ nhân trước bị tẩu hỏa nhập ma.
Hắn trọng sinh đến thế giới này, lập tức ngừng tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải để tránh tinh khí huyết nhục bị hao hết, chỉ quan tưởng vị Tiên Thiên thần linh cầm như ý trong tay.
Dù cho như thế, cơ sở trước kia đặt xuống cũng giúp cho hắn đạt đến điều kiện thần hồn ly thể, hơn nữa do linh hồn hắn dung hợp với chủ nhân trước nên mới khiến cho hắn thần hồn ly thể dễ dàng hơn so với những người khác.
Điều này trước đây là chuyện tốt, nhưng lâu dài lại trở thành chuyện xấu.
Trừ phi Thẩm Luyện vứt bỏ thân thể này, dùng thiên địa làm nhà rồi bước lên con đường Thần đạo.
Ngũ Thông tà thần chính là đi con đường này, chẳng qua chúng nó dùng mánh khóe tà môn, thôn phệ thu nạp dục vọng con người, thần hồn cố nhiên lớn mạnh nhưng lại không vững chắc.
Nước sông U Hà đối với thần hồn có tính ăn mòn rất cao, dù làm tổn thương thần hồn của Thẩm Luyện, song nó cũng giúp cho hình thần hắn càng gắn kết chặt chẽ hơn nhờ sự thúc giục cầu sinh của bản năng.
Đến ngày thứ mười bảy, Thẩm Luyện đã thu thập được ba mươi viên Âm Ngọc, sớm hơn ba ngày so với thời gian đã định trước.
Thời điểm viên Âm Ngọc cuối cùng đến tay, Thẩm Luyện ngọ nguậy lên bờ, cơ bắp toàn thân run run, vẫy khô nước sông U Hà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!