Chương 7: Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên

Dịch: Gia

Nơi này cũng không có hạn chế kết hôn cận huyết gì đó như kiếp trước.

Cũng chỉ như thế mới có thể kéo dài truyền thừa cơ nghiệp của Thẩm gia, tránh rơi vào trong tay người ngoài.

Trừ phi hai cậu của hắn có thể sinh con đẻ cái, bằng không chuyện này hơn nửa rất thể xảy ra. Có lẽ hắn không để ý Thẩm Nhược Hi, cũng có lẽ tâm hồn thiếu nữ của Thẩm Nhược Hi không chấp nhận, nhưng điều này cũng không còn quan trọng, ý chí gia tộc sẽ không bao giờ thay đổi vì ý chí cá nhân.

Mà ý chí của Thẩm gia chính là ý chí của Thẩm lão thái gia, hai người đã sớm tuy hai mà một.

Qua đó Thẩm Luyện có thể nhìn ra người ông ngoại trên huyết thống của hắn rốt cuộc là nhân vật như thế nào, rơi vào biến cố này mà vẫn sáng suốt lợi hại như xưa, chỉ mấy ngày đã quyết định gọi hắn trở về.

Cái gọi là thủ đoạn phích lịch chắc hẳn đều là như vậy nhỉ, người thế này đặt ở đâu cũng có thể tạo ra thành tựu không nhỏ.

Sợ là trước kia nếu hắn từ chối không về, cũng sẽ bị cưỡng ép đưa về Thẩm gia.

Nếu như hắn chỉ là một kẻ phổ thông tầm thường, đối mặt với hoàn cảnh này, cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận chuyện tốt trời cho, nhưng hắn hiện tại nhất định sẽ không bước trên con đường này.

Đối với chuyện này, hắn nhìn bề ngoài giống như đạt được "như hoa mỹ quyết*", một đời phú quý, thực tế bất quá là một công cụ mà thôi…

Có lẽ trong mắt Thẩm lão thái gia, đây là tốt với hắn, nhưng Thẩm Luyện lại không muốn trở thành công cụ gì cả.

Cũng không phải bởi chuyện này đối với hắn không có chỗ tốt, mà chỉ xuất phát từ một loại tôn nghiêm.

Ánh mắt hắn nhìn về một hướng nào đó như có như không, Thẩm Luyện nắm thật chặt quả đấm của mình, thực lực mình đúng là vẫn chưa đủ mạnh.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên hắn bị theo dõi!

Thẩm Nhược Hi thấy Thẩm Luyện nói với mình nhiều lời tàn nhẫn mà còn ra vẻ không quan tâm, thậm chí còn nhàn nhã mà nhìn khắp xung quanh, trong lòng càng thêm tức giận, không chịu nổi bèn rút cây trâm vàng trên đầu xuống ném về phía Thẩm Luyện.

Kỹ thuật ném thẻ vào bình rượu(2) của nàng cực kì tốt, có bản lĩnh ném mười trúng chín, dù là một cây trâm ngọc nho nhỏ, vào tay nàng, cơ hồ có thể có thể gọi chỉ đâu đánh đó, nàng cố ý đâm vào mặt Thẩm Luyện, cạo rách da, coi hắn nhếch nhác giận dữ tới mức nào…

Lại nói phụ nữ trong thiên hạ đều yêu quý dung mạo của mình, suy bụng ta ra bụng người, vì thế lúc cãi vả đánh nhau cũng thích cào mặt người khác, Thẩm Nhược Hi cũng không ngoại lệ.

Nàng mặc dù không biết thẹn mà tiến lên động thủ, dùng trâm vàng tấn công Thẩm Luyện, lại là bản năng.

Cũng do tướng mạo Thẩm Luyện thanh tú, mặt mày nhu mỹ, vì thế vô thức Thẩm Nhược Hi xem Thẩm Luyện như đồng loại, tức giận vô hình sinh ra, càng có dục vọng muốn tổn hại nó.

Nhưng chỉ chớp mắt Thẩm Nhược Hi liền trợn mắt ngây mồm, bởi vì trâm vàng của nàng rõ ràng lại bị kẹp giữa trỏ tay phải và ngón giữa của Thẩm Luyện.

Nàng tuyệt đối không ngờ được Thẩm Luyện lại có nhãn lực và tốc độ phản ứng nhanh như thế, có thể kẹp lấy trâm vàng của nàng.

Thẩm Luyện hơi nhăn lại đôi mày tú như thanh sơn, lộ ra vài phần cao ngất, kết hợp với ánh mắt sáng trong như sao kia, có một loại uy nghiêm khó nói thành lời.

Hai ngón tay búng nhẹ một cái, chiếc trâm vàng kia theo một tiếng gió vun vút đã cắm ngay trên mái tóc mai tán loạn của Thẩm Nhược Hi.

"Thẩm Nhược Hi, lần này ta bỏ qua, lần sau nếu ngươi còn muốn động chân tay, ta cam đoan chắn chắn trên mặt ngươi sẽ nở hoa."

Giọng điệu cũng không nặng, nhưng kết hợp với biểu hiện của Thẩm Luyện, cùng với bản lãnh khi nãy, tự nhiên sinh ra một loại sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi tận tâm.

Chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của Thẩm Luyện, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ nghe Thẩm Nhược Hi khóc lớn một tiếng, nói: "Ngươi bắt nạt ta."

Sau đó nước mắt bảo chảy liền chảy xuống, nhất thời kinh động một vài hạ nhân gần đó.

Thẩm Nhược Hi cũng không cho Thẩm Luyện cơ hội nói tiếp, che mặt chạy nhanh.

Thẩm Luyện hơi ngạc nhiên, suy cho cùng Thẩm Nhược Hi cũng là một thiếu nữ sắp trưởng thành, bị người khác bắt nạt, bèn lớn tiếng khóc to, quả thực là không bình thường chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!