Ra khỏi vườn hoa, có một người đang đứng chờ, Thẩm Luyện biết người đó, chính là Thẩm Nhược Hi.
Tuy Thẩm Luyện ít trở về Thẩm phủ, nhưng mỗi lần trở về đều kinh động mọi người, dù là Thẩm Thanh Thạch, Thẩm Thanh Sơn cũng tỏ ra khách sáo với hắn.
Không phải Thẩm Luyện nghiêm khắc, mà khi địa vị và sức ảnh hưởng của một người đi lên thì tất nhiên người bên ngoài sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Lúc đầu Thẩm Nhược Hi cũng có thành kiến với Thẩm Luyện, nhưng về sau nàng mới hiểu rõ một số chuyện về Thẩm Luyện, càng hiểu thêm về giang hồ, ngược lại sinh ra một loại sùng bái phức tạp khó nói.
Nàng vẫn chưa biết năm đó chính tay Thẩm Luyện cứu nàng thoát khỏi mộng cảnh, dù sao chuyện đã qua lâu rồi, tuy còn một chút ký ức nhưng theo thời gian cũng dần dần phai mờ.
"Nhược Hi, ngươi đang chờ ta à." Thẩm Luyện chủ động chào hỏi, Thẩm Nhược Hi đã sắp đến tuổi mười sáu, là tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, dáng ngọc yêu kiều, như một đóa sen tươi.
"Ta vừa định đi vào thì gia gia lại kêu người ngăn hai bên cửa, không còn cách nào khác đành phải chờ ngươi ở đây." Thẩm Nhược Hi khẽ cắn môi dưới, mùi thơm của thiếu nữ bồng bềnh trong sự yên lặng an tường giữa hai người.
Trong mắt Thẩm Luyện, dù làn da của Thẩm Nhược Hi mềm mại như bấm ra nước, nhưng cũng thấy được rất nhiều tỳ vết, kém xa sự hoàn mỹ của Tân Thập Tứ Nương, rồi lại hơn một phần chân thật.
Huống chi kiếp trước Thẩm Luyện không có muội muội, kiếp này hắn lại là con một, rốt cuộc vẫn có một sợi dây huyết thống không thể cắt đứt, Thẩm Luyện cũng dần dần xem nàng như muội muội, không giống với lúc mới đến Thẩm gia.
"Có chuyện gì?" Thẩm Luyện không vòng vo, hắn sắp lên đường đi tìm Đạo hương, kiếp này chưa chắc có cơ hội trở về, nếu Thẩm Nhược Hi có yếu cầu gì hắn sẽ cố gắng giúp nàng một tay.
"Ta muốn tổ chức một hội thơ ngắm mai." Thẩm Nhược Hi nhón mũi chân lên, càng trường thành, nàng càng có phong độ thục nữ, dịu dàng đi rất nhiều.
"Muốn tổ chức thì tổ chức, huống chi hai cậu cũng cho phép ngươi làm thơ mà." Thẩm Luyện cười nói.
"Ngươi biết ta từ nhỏ học vấn không bằng ngươi, ngươi giúp ta làm một bài thơ được không?" Thẩm Nhược Hi kéo kéo vạt áo của Thẩm Luyện.
"Sợ thơ ta làm không hay, để cho ngươi mất mặt." Thẩm Luyện lắc lắc đầu.
"Sao không hay được, nếu ngươi nghiêm túc làm, chắc chắn có thể dùng tài nghệ trấn áp quần hùng." Thẩm Nhược Hi suýt chút nữa đã ôm lấy cánh tay Thẩm Luyện mà lắc.
Gần đây nàng xem nhiều tiểu thuyết viết về hiệp nghĩa, những chữ 'tài nghệ trấn áp quần hùng' này tin chắc là lấy từ trong đó ra.
"Ta làm thơ thì nhất định không được, nhưng có thể giúp ngươi chép một bài thơ của người khác, bảo đảm không ai phát hiện ra." Thẩm Luyện thuận miệng nói.
"Thật chứ!" Thẩm Nhược Hi lộ vẻ nghi ngờ, mặt nàng như muốn nói 'ta đọc sách rất ít, ngươi đừng lừa gạt ta'.
"Là giả, tin hay không?" Thẩm Luyện nhấc chân muốn di.
"Ta tin là được rồi, ngươi đã có bản lĩnh nhìn thấy không quên, tưởng là ta không biết à, tìm một bài thơ của người khác cũng đủ lừa gạt bọn họ." Thẩm Nhược Hi trong một lần tình cờ mà biết đến khả năng ghi nhớ của Thẩm Luyện, vào năm ngoái, nàng đang học bài ở nhà, đúng lúc hôm đó Thẩm Luyện trở về, thầy giáo hỏi nàng một câu hỏi, nàng không trả lời được nên ông ta bắt nàng đi tìm quyển sách từng học kia để chép một trăm lần.
Thẩm Luyện dùng võ công bí mật truyền âm, nói cho nàng biết hàng nào trang nào sách nào. Điều đó cũng nói lên trí nhớ của Thẩm Luyện vô cùng lợi hại.
Thẩm gia không phải gia đình thi thư, nhưng toàn bộ phủ Thanh Châu chẳng nơi nào có tàng thư phong phú như Thẩm gia cả.
Thẩm Nhược Hi biết đôi khi Thẩm Luyện sẽ đến mấy căn phòng cất sách kia đọc sách cả ngày, hắn nhớ kỹ những bài thơ ít ai biết thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Đương nhiên Thẩm Nhược Hi tuyệt đối không biết Thẩm Luyện không cần tốn bao nhiêu thời gian đã thuộc lòng những quyển sách kia, còn hiểu được rất nhiều chuyện lạ mà người khác không biết.
"Vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần." Thẩm Luyện vỗ vỗ đầu Thẩm Nhược Hi.
"Đừng dài quá, bằng không ta không nhớ được."
"Ngắn thôi"
"Vậy ngươi nói nhanh lên."
Tàng thư trong đầu Thẩm Luyện có hàng vạn quyển, thế nhưng thi từ trong thế giới này, dù lai lịch xa xôi thế nào đi nữa cũng sẽ có người biết.
Bài thơ hắn đọc cho Thẩm Nhược Hi tất nhiên đến từ Địa cầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!