Ánh đao chợt lóe lên rồi biến mất, thắng bại đã được phân ra.
Đương nhiên Thẩm Luyện sẽ không bị Kiếm Thập Tứ đánh bại, kiếm của Kiếm Thập Tứ đã gãy thành hai đoạn, còn phá hủy luôn kiếm ý chưa thành hình của hắn.
Kiếm ý không thể đánh bại đối thủ thì không có lý do tồn tại nữa.
Tan vỡ là để tân sinh.
Nhưng liệu sau này Kiếm Thập Tứ có thể sinh ra kiếm ý mạnh mẽ hơn hay không thì chẳng ai biết.
Hắn quỳ trên mặt đất, quỳ trong tuyết, tuyến đã tan đi một chút rồi, nhưng còn rất nhiều tuyết lại chưa tan hết, kết thành băng mỏng.
Băng đóng chặt trong đất, khiến cho vùng đất này cứng hơn cả tinh thiết.
Kiếm Thập Tứ chưa từng luyện loại võ học giống như thiết trảo công, hai tay hắn đào khoét mặt đất vừa cứng vừa lạnh, nhanh chóng đào ra một cái hố nhỏ đẫm máu, đó là máu của hắn. Móng tay đã tróc ra, máu thịt bên trong trộn lẫn với bùn đất.
Cuối cùng mới đem kiếm kia bỏ vào trong hố, chôn chặt thanh đoản kiếm này, sau đó mới nâng Kiếm Thập Tam lên rồi lùi ra đằng xa.
Quần áo của Thẩm Luyện đã rách ra một lỗ, đó là vị trí ở ngực, là một cái lỗ nhỏ dài một tấc, không phải bị mũi kiếm làm rách mà do kiếm mang chưa thành hình kia gây ra.
"Đao của ngươi đã ra rồi, nhưng vẫn không thấy kiếm của ta, bây giờ ngươi còn muốn tiếp tục chống lại ta sao?" Nếu đổi lại là những cao thủ giang hồ khác như Kim Đao Vương, thậm chí cả người áo xanh sau khi nhìn thấy đao pháp của Thẩm Luyện, đều sẽ vô thức than thở không bằng hắn, tự tin bị lung lay.
Nhưng Diệp Lưu Vân không có chút sợ hãi nào, bởi vì hắn đã nắm rõ thực lực của đối phương, nên sự lợi hại của đối phương lập tức giảm đi một nửa.
Thật sự khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi chính là 'chưa biết', kiếm của Diệp Lưu Vân chính là 'chưa biết'…
Chưa từng có ai sống sót sau khi nhìn thấy kiếm của hắn, hôm nay sẽ không ngoại lệ.
Thẩm Luyện ngưng mắt nhìn Diệp Lưu Vân, tỏ ra rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của hắn không phải giả vờ, mà là bắt nguồn từ nội tâm.
"Làm sao ngươi biết ta chỉ có một cây đao." Thẩm Luyện cười khẽ một tiếng.
Lần này hắn thật sự ném đao ra, ném về phía Diệp Lưu Vân, bị hai ngón tay của Diệp Lưu Vân kẹp lấy.
Cú ném này cũng không mạnh, góc độ cũng không phải quá xảo nên chắc chắn Diệp Lưu Vân sẽ bắt được.
Diệp Lưu Vân buông đao xuống, ánh mắt không hề rời khỏi Thẩm Luyện, bởi vì hắn sẽ không cho Thẩm Luyện bất kỳ cơ hội nào, nên bản thân hắn cũng sẽ không lộ ra bất kỳ sơ hở gì.
Bởi vì ánh mắt tập trung vào Thẩm Luyện nên hắn mới nhìn ra quả nhiên Thẩm Luyện không phải chỉ có một cây đao, hoặc nói đây mới là đao thật sự của hắn.
Một phi đao mang hình thù kỳ lạ.
Mặt trời đã chiếu xuống ánh chiều tà cuối cùng, mặt trăng thay thế cho mặt trời chiều, phát ra những tia sáng trong suốt xuống mặt đất.
Diệp Lưu Vân và Thẩm Luyện nhìn nhau không đầy một phút, bầu không khí ngưng đọng, khiến cho những người xung quanh cũng không dám hít thở mạnh.
Diệp Lưu Vân chú ý đến cánh tay đang cầm phi đao của Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện lại chú ý đến tay áo trái của Diệp Lưu Vân.
Gió đêm vẫn đang thổi qua, tay áo bên trái luôn bay chậm hơn tay áo phải một phần.
"Ta biết kiếm của ngươi ở chỗ đó, đúng không?" Lời nói của Thẩm Luyện tràn ngập tự tin, loại tự tin này vốn nên xuất phát từ Diệp Lưu Vân mới phải.
"Đúng thế." Diệp Lưu Vân không thể không thừa nhân tâm tư của Thẩm Luyện rất tỉ mỉ, nhãn lực cực cao.
Kiếm pháp của hắn chính là kiếm trong tay áo, ám khí chỉ là một loại thủ đoạn nhỏ, kiếm pháp mới là thứ hắn yêu thích nhất, cũng là truyền thừa của Danh Kiếm sơn trang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!