Chương 4: Thẩm gia

Dịch: Gia

Thân thể hắn đã phục hồi đến mức độ gần bằng người bình thường, máu huyết nguyên khí thiếu hụt trước đây không phải có thể bù đắp lại ngay lập tức, Thẩm gia giàu sang phú quý nên dược liệu quý hiếm hiển nhiên sẽ tìm được dễ dàng, dù cho Ngô quản sự không đến thì chắc Thẩm Luyện cũng phải tìm cơ hội trở về thôi.

Dốt văn giỏi võ, việc tu hành cũng mang đạo lý như vậy.

Cho dù là Địa cầu cổ đại, những đạo sĩ nổi tiếng phần lớn là gia cảnh rất tốt. Trương Đạo Lăng sáng lập Thiên Sư Đạo, độ giàu có của hắn tất nhiên không cần phải nói, sau đó là thiên sư Tôn Ân, vốn là con cháu trong gia tộc lớn, Cát Hồng cũng là quan nội hầu, Đào Hoằng Cảnh có thời được xưng là tể tướng trong núi…

Những cái tu đạo giả quen thuộc này trước hết không nói có tu thành Tiên thật không, nhưng ai cũng rõ ràng một điều, đó đều là những người không thiếu tài nguyên, nếu như cả ngày phải bôn ba vì miếng cơm manh áo thì dù cho là kỳ tài ngút trời cũng chẳng tu ra thành tựu gì đâu.

Vốn dĩ chủ nhân trước còn bị giới hạn ở kinh nghiệm, lại không có ai dạy bảo hắn cho nên mới không nhận ra những điều này, cho rằng mấy kẻ lợi hại đều cầm một quyển bí kíp, bế quan khổ luyện là xong.

Tu đạo lẫn luyện võ đều theo đuổi sự tiến bộ của bản thân, trong mắt người từng trải qua vô số tin tức thời hiện đại như Thẩm Luyện mà nói, dù cho tu hành phải đòi hỏi tâm tính, nhưng trước hết vẫn cần tích lũy tài nguyên mới thỏa.

Trong tài

- lữ

- pháp

- địa mà người xưa nói.

Pháp xem như hắn có rồi, nhưng lý giải của hắn với pháp vẫn rất nông cạn.

Lữ chính là đạo lữ có thể cùng nhau tu đến đại đạo, hoặc là danh sư truyền đạo giải thích nghi hoặc, cũng có thể là bằng hữu chia sẻ kinh nghiệm, trao đổi tin tức với nhau.

Tài hiển nhiên là tài nguyên liên quan đến tu đạo, do kiến thức có hạn, những thứ thích hợp cho tu đạo hắn vẫn mơ hồ không rõ.

Địa là nơi có thể giúp hắn yên tĩnh tu luyện một cách an toàn.

Hôm nay xem ra những thứ này hắn đều có một ít, nhưng vẫn chưa đủ tốt.

Thứ quan trọng nhất ngược lại không phải tu luyện, mà là pháp lữ.

Độc học tắc vô hữu (*học một mình thì không có bạn), ngu dốt mà nông cạn, Thẩm Luyện là người hiện đại, đương nhiên biết nhắm mắt làm liều không phải lựa chọn tốt nhất, giống như Thẩm Luyện trước kia, nếu có người hướng dẫn thì chí ít sẽ không khiến cho cơ thể kém cỏi đến mức này, khiến cho hắn nhập xác.

Đến lúc đó dù cho hắn vượt thời không mà đến cũng chỉ sợ sẽ bị chủ nhân trước đồng hóa mất, mà không phải là đổi khách làm chủ.

Những kinh nghiệm này, nếu như ở trong tông môn tu hành tất nhiên sẽ có trưởng bối đề điểm.

Dù là kiểu tu tiên phàm nhân lưu mà kiếp trước hắn từng đọc, lúc đầu cũng phải bái vào tông môn rồi sau đó mới bắt đầu tung hoành thiên hạ.

Những lý do này đã đủ để Thẩm Luyện biết tiếp theo mình nên làm như thế nào.

Theo kế hoạch dài hạn mà nói hiển nhiên là phải tìm được một môn phái cao cấp, có thể bái sư vào là tốt nhất.

Còn kế hoạch ngắn hạn chính là rèn luyện thân thể mình, bồi đắp khí huyết, xây dựng căn cơ thật sự vững chắc.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, rất nhanh đã đến buổi sáng ngày thứ hai.

Thẩm Luyện ngồn yên trên chiếc xe ngựa thoải mái, người đánh xe là Ngô quản sự, kỹ thuật lái xe của hắn rất tốt, cả đoạn đường bình ổn, dường như không cảm nhận được bao nhiêu xóc nảy, tất nhiên đây cũng nhờ Thẩm gia đã bỏ ra một khoảng tiền sửa chữa đường xá lân cận, để việc vận chuyển hàng hóa cho nhà mình được dễ dàng.

Nếu muốn giàu trước hết phải sửa đường, tuy rằng xây cầu lấp đường tốn tiền không ít, nhưng lợi ích lâu dài mà nó mang đến thật sự rất khả quan, hơn nữa danh tiếng của Thẩm gia ở phủ Thanh Châu cũng trở nên tốt hơn, đồng thời chuyện này cũng có thể được ghi vào chính thích(1) của quan lại phủ Thanh Châu, ngoại trừ việc Thẩm gia bên ngoài phải bỏ ra không ít tiền thì có thể nói nhà nhà đều vui vẻ.

Má hết thảy đều do Thẩm thái gia nhất quyết kiên trì, tuy đại lão gia của nhà họ Thẩm, cũng chính là cậu của Thẩm Luyện có vẻ không muốn, hai người cậu đều không quá ủng hộ, nhưng Thẩm lão thái gia rất có quyền uy, quyết làm xong việc này, khi đó Thẩm gia còn chưa giàu có được như hôm nay.

Từ những chuyện nhỏ đó có thể thấy ông ngoại của Thẩm Luyện xác thật không phải là nhân vật đơn giản, tầm mắt lâu dài, cũng có quyết đoán, chả trách có thể khiến cho Thẩm gia phát triển đến mức này.

Thẩm Luyện trong đầu nghĩ thầm, lại thêm ký ức của chủ nhân trước, cơ bản giúp hắn phác họa ra hình tượng của Thẩm thái gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!