Chương 35: Thái Ất đạo chủ

Bảo vật của Thanh Trúc Bang tất nhiên chính là thứ mà trước kia người áo xanh cướp đoạt, có liên quan với Tiên đạo.

Mặc dù Thẩm Luyện hiếu kỳ nhưng còn chưa đến mức phải đi cưỡng đoạt nó.

Nếu nhìn thấy cái gì lập tức muốn có cái đó, để mặc cho tham dục thao túng, dù cho được chỗ tốt nhất thời cũng không thể xem là lâu dài.

Cái gọi là tự do không phải muốn làm gì, mà là có thể điều khiển mình làm gì, không bị dục vọng làm mờ mắt.

Đương nhiên nếu như An Nhân Kiệt thật sự đưa hắn, Thẩm Luyện cũng sẽ không khách sáo.

"Nhìn mặt ngươi là biết không dám rồi, bây giờ mới mùng mười, đợi đến ngày mười lăm rồi nói sau, nên đi hay không vẫn chưa biết trước được." Thẩm Luyện hơi híp đôi mắt lại, dường như đang né tránh cơn gió lạnh thổi từ bên ngoài vào.

Trận tuyết lớn này thật là không thấy ngừng lại.

*******

Bên trong Thanh Châu Thành là một cảnh tuyết đẹp, còn trong Già Lam Sơn lại là một cảnh tuyết đẹp khác.

Tuyết ở Thanh Châu Thành, có dấu chân, có vết xe, có khói lửa.

Nhưng tuyết trong núi kia lại không như thế, trắng xóa một mảnh, có thể nói là vô cùng sạch sẽ, không hề có dấu vết người ở.

Tân Thập Tứ Nương đang bước đi trên con đường phủ tuyết trắng, tuyết kia tựa như có linh tính vậy, không dám đến gần nàng, hoặc nói bên ngoài nàng giống như có một cái lồng lưu ly vô hình ngăn cản gió tuyết.

Ngay trong thời tiết lạnh lẽo đông cứng vạn vật này, nàng bước đi bằng đôi chân trần, không tỏ ra lạnh một chút nào.

Trên mặt tuyết kia cũng không có dấu chân.

Xa xa có một góc mái hiên lộ ra, phía trên đều là tuyết trắng, trắng xóa lấp lánh, bên dưới là những cột băng sắc bén chỉa xuống, khiến mọi người cảm thấy rét lạnh.

Một gốc mai già, ngạo nhiên mà đứng giữa trời đông giá buốt, hiện ra mấy phần tố diễm, mùi thơm nhàn nhạt bay theo cơn gió.

Tân Thập Tứ Nương nhìn thấy cây mai này nở hoa, rất vui mừng, bèn tiến lên muốn bẻ một cành, không ngờ lại bị một cánh tay chộp lấy.

So với cánh tay nhẵn nhụi trơn mềm của nàng, cánh tay này có lớp da khô quắt, lại rất gầy, không khác gì cành mai kia cả.

Nhưng nó lại vững vàng bắt lấy tay của Tân Thập Tứ Nương, không hề run rẩy.

Tân Thập Tứ Nương ngẩng đầu lên nói: "Phụ thân, người ra đây làm gì."

"Lúc nãy ta vừa ngồi thiền chợt tỉnh lại, đúng lúc trong lòng sinh ra ý nghĩ, mới đến ngăn ngươi bẻ nó." Người nói chuyện là một lão già, đầu đầy tóc bạc, còn bạc trắng hơn cả tuyết, thân thể gầy yếu, lộ ra vẻ già nua vô cùng.

"Bẻ thì bẻ có sao đâu, năm sau vẫn mọc ra thôi, con cũng không cắt rễ của nó."

Cảnh mai chập chờn bất định, giống như tỏ ra không hài lòng với lời nói của Tân Thập Tứ Nương.

"Nó không dễ mới có được linh tính, ngươi bẻ nó một cành, thì làm nó bị thương một phần, lại tội gì chứ." Lão già xoa xoa đầu của Tân Thập Tứ Nương, dắt nàng vào đại điện.

Cung điện này không một bóng người, nhưng cũng không có cảnh tượng hoang phế như mọi người nói, chẳng qua là dấu vết giao thủ giữa Lăng Xung Tiêu và người áo xanh lúc xưa đã mơ hồ biến mất, còn mười tám Già Lam vẫn còn ở đó.

Mỗi người lấy một cái bồ đoàn, ngồi đối diện nhau.

"Ngươi gặp mặt thiếu niên kia rồi chứ?" lão già chậm rãi hỏi.

"Đã gặp rồi, quả thật là tuấn tú, đẹp giống như chúng ta vậy." Tân Thập Tứ Nương cắn ngón tay, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ăn hết những ngón tay ngọc của mình.

"Nghe nói kiếm thuật của hắn rất tốt, ngươi có từng thử qua chưa?"

"Con đã thấy một kiếm hắn xuất ra, nội khí vẫn chưa đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng cũng sắp đến cửa ải đó rồi, chỗ lợi hại chính là… hắn lại có năng lực thần hồn xuất khiếu, có dấu hiệu nhập đạo." Tân Thập Tứ Nương nhìn như hờ hững, nhưng lúc nói lời này lại tăng thêm một phần trịnh trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!