Cửa đang khép hờ, làm như thế để cản gió tuyết bên ngoài, mà không phải để ngăn khách nhân đi vào.
Cửa chính từ từ mở rộng, đi kèm theo đó là cơn gió lạnh như đao khiến cho nhiệt độ trong đại sảnh đột ngột giảm xuống một phần, thứ xuất hiện trước tiên không phải một người… mà là một bàn chân.
Nếu như gió lạnh lùa vào làm cho người trong đại sảnh run rẩy, thế thì bàn chân này chắc chắn có thể khiến mọi người cảm thấy rạo rực.
Tất cả mọi người ngoại trừ Thẩm Luyện đều đang nín thở.
Bởi vì bàn chân còn lại cũng bước vào, phía trên không mang giầy, lộ ra đôi chân ngọc thon nhỏ tú lệ.
Có thể tượng tượng được chủ nhân của đôi chân này chắc chắn là bước trên băng tuyết lạnh lẽo bên ngoài mà vào, nhưng phía trên không có bất kỳ vết tích gì, cũng không bị nứt nẻ vì lạnh, trắng noãn như dương chi bạch ngọc, như lưu ly trong hoàng cung.
Người sở hữu một dôi chân như thế này, chỉ cần không quá xấu, tin chắc sẽ có vô số nam nhân vì nàng mà mê muội.
Chẳng ai tin chủ nhân của đôi chân này là nam, tất nhiên trên thực tế chủ nhân đôi chân này xác thực cũng không phải nam nhân, giống như mọi người suy nghĩ, bước vào là một người con gái, một người con gái còn phong tình vạn chủng hơn so với mọi người tưởng tượng.
Đến từ đêm đông ngập tràn băng tuyết, nàng mặc một chiếc áo lụa màu đỏ, đang ôm một cái bao bọc bằng vải xám.
Bao kia rất dài, nhìn hình dạng giống một cây gậy, hoặc một thanh kiếm, cũng có thể là một cây đao.
Áo quần trên người cô gái rất ít, lại không có nhiều chỗ bị lộ ra, huống chi thứ làm mọi người chú ý nhất vẫn là đôi chân kia, đẹp đến nỗi người ta tình nguyện để nó dẫm chết.
"Luyện ca, đôi chân này bà mẹ nó có thể cho lão tử chơi một chút được không." Người nói chuyện An Nhân Kiệt của Thanh Trúc Bang, tuổi hơn hai mươi.
Ngoài ra An Nhân Kiệt còn có một thân phận khác, đó là con trai độc nhất của An Vạn Lý trong Thanh Trúc Bang.
Thẩm Luyện nhận được võ học người áo xanh không phải chuyện gì kỳ lạ, ngay cả Lăng Xung Tiêu cũng từng chính miệng thừa nhận.
Lạ một điều là, trong khoảng thời gian dài trước kia, vô số cao thủ giang hồ muốn cướp đoạt võ công của người áo xanh từ trên người Thẩm Luyện, không ngờ vừa đến Thanh Châu Thành liền đi mất rồi.
Lúc đầu tất cả mọi người đều nói năng thận trọng, trong đó còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong chốn giang hồ.
Nhưng sau đó thì đám cao thủ kia đều đối với Thẩm Luyện khen ngợi hết lời, âm thầm bội phục trong lòng.
Người giang hồ phần lớn là hạng người coi trời bằng vung, dù cho cao thủ như Lăng Xung Tiêu cũng rất ít nhận được sự tán thưởng của mọi người.
Đa phần là đánh không lại chỉ cần để lại một mạng, sau đó luyện thêm mười năm trời rồi lại tới lĩnh giáo.
Thẩm Luyện lại không như vậy, tính cả tuổi mụ hắn cũng chưa đến trưởng thành, vẫn chưa đến cái tuổi hoàng kim trong luyện võ, đó là hai mươi đến ba mươi tuổi.
Nhưng dù như vậy những cao thủ giang hồ này, đều không ai đỡ được một chiêu của Thẩm Luyện. Khiến cho người tuyệt vọng hơn chính là Thẩm Luyện chỉ dùng một thanh Đàn Mộc Kiếm.
Có thể đánh bại những cao thủ này nhờ vào bản lĩnh thật sự.
Còn về phần tại sao có nhiều người biết Thẩm Luyện dùng Đàn Mộc Kiếm, là bởi vì hơn nửa năm trước, lúc đầu mùa xuân, Kim Đao Vương một mình hẹn gặp Thẩm Luyện ở Già Lam Tự ngoài thành.
Đến tuổi của Kim Đao Vương, đã không còn muốn tranh đấu tàn nhẫn nữa, mà là vì tiến bộ.
Của cải, người đẹp thậm chí quyền thế, hắn đều thưởng thức qua rồi, cũng đều vứt bỏ hết cả.
Thứ duy nhất không từ bỏ được chính là niềm đam mê tìm hiểu võ đạo.
Nhưng hắn vẫn thất bại, lần đầu tiên trong đời bị bại một cách triệt để như vậy.
Trận chiến đó tạo nên chấn động tuyệt đối không thua gì năm xưa Lăng Xung Tiêu liên tiếp đánh bại bốn mươi vị cao thủ trong Châu phủ.
Bởi vì Thẩm Luyện trẻ hơn hắn, hơn nữa hắn chỉ dùng một kiếm.
Huống hồ bốn mươi vị cao thủ năm đó cũng chưa chắc được một vị sánh ngang với Kim Đao Vương hôm nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!