"Luyện thiếu gia, cậu đừng nói giỡn, trong thành này Từ lão gia có rất nhiều trạch viện, cớ gì phải ở chỗ khách sạn của chúng ta chứ, còn muốn thu hắn một nghìn lượng một ngày, trừ phi là hắn điên rồi." Ngô bá nói thầm, Thẩm Luyện điểm nào cũng tốt cả, chẳng qua tính tình quá lười biếng, lâu lâu còn thích nói chuyện cười.
"Ông yên tâm, ngày mai nhất định hắn sẽ tới, ta buồn ngủ nên về phòng tước, ông đừng cho người lên quấy rầy ta." Thẩm Luyện vung tay một cái rồi đi lên lầu.
Hắn ở căn phòng chữ Thiên số một, lúc mở cửa sổ ra, trăng sáng đã mọc lên ở phương đông, đẩu ngưu (1) quanh quẩn bên cạnh.
Thẩm Luyện khoanh chân ngồi lên chiếc giường có vẻ rắn chắc, từ từ nhắm mắt lại, trong lòng không suy nghĩ.
Trời không tính là cao, cao nhất là lòng người.
Người xưa nói ngực có sơn xuyên chi hiểm, lòng có thành phủ chi thâm (2).
Bởi lòng người không thể đo lường, thế nên có khả năng vô hạn.
Lúc nhắm mắt lại trước mắt là một màu đen kịt, phảng phất như đi tới một vũ trụ không trăng không sao, không biết bốn phương trên dưới, cũng không cảm giác được thời gian trôi qua.
Ngũ giác của Thẩm Luyện dần biến mất, bên ngoài căn phòng vang lên tiếng ve kêu vang, gió thổi cỏ lay đều trở nên mờ ảo như có như không, mãi đến khi không còn dấu vết gì nữa.
Bởi vì lòng không mang tạp niệm, nên có thể vô dục tắc cương (3).
Vầng trăng kia giống như con sông bạc chảy dài trên đất, chiếu khắp mọi nơi, soi sáng hình bóng cơ thể Thẩm Luyện.
Trong lòng hắn hơi động, ánh trăng kia bỗng giống như một cái lọ chứa.
Không ngừng ngưng tụ lại.
Đầu tiên là thành một quang cầu màu trắng bạc, liên tục hấp thụ ánh trăng rồi trở thành màu vàng nhạt.
Quang cầu dần dần nhỏ đi, như hạt đậu nành, chậm rãi trôi về một chiếc đèn lồng, đi qua phía trên bấc đèn, trong nháy mắt, cả căn phòng sáng rực.
Cây đèn này có tạo hình hồng nhạn đứng lặng, quay đầu ngậm cá, cổ nhạn chạm vào thân đèn, thân cá, cổ nhạn và khoang bụng trống rỗng liên thông với nhau.
Trong khoang bụng chứa đầy nước, như vậy khói đèn sẽ đi từ cổ nhạn đến nước trong khoang bụng, khiến cho căn phòng không có nhiều mùi dầu khói, không khí trong sạch tự nhiên.
Đèn này dĩ nhiên không phải sản phẩm của thế giới này, mà là Thẩm Luyện làm phỏng theo "Hán Nhạn Ngư Đồng Đăng".
Ngô quản sự chỉ cảm thấy đèn này tinh xảo, lại không biết diệu dụng của đèn này.
Thẩm Luyện bỗng nhiên mở mắt ra, quang điểm như hạt đậu kia biến mất không còn dấu vết, ánh mắt của hắn trong trẻo tựa như ánh sao.
Lửa đèn sinh ra khói dầu, lại tuần hoàn đi vào trong nước, không làm ô nhiễm ngoại giới, đây cũng là Thiền!
Là Thẩm Luyện dùng để nhắc nhở bản thân.
Bây giờ tinh thần của hắn đã phóng ra ngoài, có thể ngưng tụ ánh trăng để sinh ra hỏa diễm, nhen nhóm một chiếc đèn, uy lực dù không lớn, nhưng lại có ý nghĩa sâu xa.
Bởi vì đây không phải võ học, mà là pháp thuật.
Thẩm Luyện nghĩ thầm: nếu là trong tiểu thuyết, phải chăng mình đã xem như học được pháp thuật, có thể phóng ra phiên bản rút gọn của Hỏa Cầu Thuật.
Nghĩ tới đây hắn kềm không được mà cười một tiếng.
Bởi vì hắn đang tu luyện Thần Túc Kinh, có thể tính là pháp võ song tu.
Một cơn gió mát thổi qua, lay động vạt áo Thẩm Luyện, Thẩm Luyện được cơn gió mát kia thổi vào, không nhịn được mà đứng lên nhìn trăng sáng.
Dù cho có muôn vàn pháp thuật, hết thảy thần thông, hắn cũng chỉ nguyện được mãi mãi trường tồn giống như vầng trăng sáng này.
*******
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!