Chương 31: Hương mai khơi nhẹ ánh trăng chiều

Thẩm Luyện đứng im thì ánh mắt đờ đẫn, không chút linh động, nhưng khuôn mặt rõ ràng, thấy được cả lông tơ.

Thẩm Luyện bồng bềnh lại có thân hình mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện.

Giờ phút này hoàng hôn sắp buông xuống, từng ánh tà dương chiếu vào.

Hắc khí trong phòng, phàm là mắt thường không nhìn thấy được.

Từ Hoằng trốn ở bên cạnh, ôm chặt cột nhà run lẩy bẩy, chỉ thấy phía trước Thẩm Luyện lại xuất hiện một Thẩm Luyện khác, những tia nắng chiều bao phủ lấy hắn, dường như trong suốt.

Mùi hương nhàn nhạt của Đàn Mộc tỏa ra, kết hợp với ánh tà dương như khói, như thơ như họa...

Bống có tiếng gió vang lên, Thẩm Luyện tấn công về phía con dã hắc trư kia, trong tay không kiếm, nhưng trong lòng kiếm ý lẫm liệt.

Vào lúc này Thẩm Luyện bỗng tiến vào một loại cảnh giới kỳ ảo, vốn Diệt Thần Kiếm chính là chiêu thức giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, dùng thần hồn làm đao để công kích sinh hồn người khác.

Tựa như gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm, đoản binh giao tiếp.

Thời khắc sống còn, nghe theo mệnh trời, rất có khí tức của kẻ liều mạng.

Vì vậy mỗi khi người áo xanh dùng Diệt Thần Kiếm một lần đều phải tu dưỡng một khoảng thời gian, dù sao hắn làm người khác bị thương bao nhiêu thì bản thân cũng bị thương tổn bấy nhiêu.

Chẳng qua thời khắc này tâm tư Thẩm Luyện ngưng luyện đến cực điểm, thoát khai xuất khiếu, vốn muốn trực tiếp đánh giết sinh hồn con lợn rừng kia.

Lại bỗng một thoáng, nóng nảy dữ tợn trong lòng tan biến hết, không sầu không lo.

Lại rơi vào tâm cảnh của lần xuất khiếu đầu tiên, loại tâm cảnh thiên địa bất nhân xem vạn vật như sô cẩu…

Vị tiên thiên thần linh tay nâng như ý này lặng lẽ hiện ra, chợt biến thành Thẩm Luyện, từng mùi đàn hương lẫn vào ánh mặt trời, chui vào trong thần hồn của Thẩm Luyện, tuy rằng nóng bỏng, lại không có hỏa khí.

Một vầng trăng sáng từ từ bay lên, mặt trời đúng lúc chiếu xuống một ánh chiều tà cuối cùng, đây gọi là hoàng hôn.

Cũng là thời khắc âm dương giao hòa, Thẩm Luyện bỗng nhiên lĩnh ngộ được ý nghĩa của chữ "định thần" trong Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải.

Dùng thần an định, trui rèn sự sắc bén tuyệt thế, hòa vào tâm niệm, liền thành thần binh lợi khí, dù chém vào sắt đá thì bản thân nó cũng không tổn hại chút nào.

Hắn tiến vào trạng thái quan tưởng thần linh nhất niệm vô sinh, không chú ý đến ánh tà dương và ánh trăng đang làm tổn thương thần hồn mình, hòa thành một thể.

Khuôn mặt càng trở nên sinh động, hắn lập tức tấn công tới, con lợn rừng kia kêu lên một tiếng đau đớn.

Sau đó thì Thẩm Luyện đã thần hồn quy khiếu.

Từ Hoằng nhìn thấy một con lợn rừng ngã trên mặt đất, hai mắt trắng dã, chắc là không sống được nữa.

Trong lòng hắn đoán con lợn rừng này chính là tên ôn thần kia, nhớ lại Diêm thị bị thứ như vậy chà đạp, hắn không chịu nổi mà buồn nôn muốn ói.

Thẩm Luyện thấy con lợn rừng này, da lông đen bóng, sợi sợi dựng thẳng nhưng không có mùi hôi thối như lợn rừng bình thường. nghĩ thầm: vật này cũng xem như tinh quái, không biết thịt của nó mùi vị thế nào.

Nhớ lại trước đây nghe nói thịt của những con thần ma chí quái đều là thứ tốt bổ dưỡng nguyên khí.

Hắn tu luyện Thần Túc Kinh, luyện tinh hóa khí, thân thể lại đang ở giai đoạn trưởng thành, cần được bồi bổ.

Đợi Diêm thị tỉnh lại, Từ Hoằng cũng nói cho bà ta nghe chuyện của Ngũ Thông Thần một lần, cuối cùng hơi hoảng sợ nói: "Đợi lát nữa đồng bọn của hắn đến thì làm sao đây?"

Tuy Thẩm Luyện đã đánh bại tên Ngũ Thông Thần do lợn rừng biến hóa, nhưng còn bốn tên nữa, Từ Hoằng sợ Thẩm Luyện dùng ít địch nhiều sẽ ăn thiệt thòi.

Lúc này hoàng hôn chưa đi, ánh trăng di động, Thẩm Luyện tựa như ngọc thô chưa mài dũa, quanh thân mây khói lượn lờ, lại phối hợp với hành vi trảm yêu trừ ma hắn vừa làm, quả thật là thần tiên hạ phàm cũng chỉ như thế mà thôi.

Từ Hoằng vừa nói ra lời này lập tức cảm thấy mình lỡ lời rồi, sợ sẽ khiến cho tâm trạng Thẩm Luyện không vui, nghĩ là mình xem thường hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!