Dương Hiên chính là tên thật của người áo xanh, đương nhiên Thẩm Luyện biết điều đó từ Lăng Xung Tiêu.
Mà người này có thể nói ra tên của người áo xanh đủ thấy tin tức tình báo của Huyền Minh Ty quả thật rất không tệ.
"Vị đại nhân này, ta là phạm nhân, hay là thuộc hạ của ngươi?" Thẩm Luyện nhìn chằm chằm vào vị lệnh sứ Mạnh Hàn của Huyền Minh Ty này, tuy rằng tuổi tác hắn nhỏ hơn nhiều, mặt mũi trông còn non, nhưng ánh mắt kia dĩ nhiên làm cho Mạnh Hàn cảm thấy khó chịu.
Bất giác lui về phía sau một bước.
Một bước lui này của hắn thật sự khiến cho Thạc tri châu kinh hãi.
Không kềm được mà hô khẽ một tiếng.
Căn phòng đang yên tĩnh, bỗng có âm thanh phát ra, sẽ không thua gì tiếng kim rơi trong tĩnh thất, người có tai đều nghe được.
Mạnh Hàn nghe được tiếng kinh hô này, mới kịp phản ứng lại, mặt hắn đỏ ửng giống như bị in sắt.
Trước khi gia nhập Huyền Minh Ty, hắn chính là đệ tử của Xích Dương Môn trong chốn giang hồ, là đại môn phái thuộc hàng cao cấp.
Xích Dương Môn trước kia phò trợ cho Thái Tổ bình định đất nước, xem như có công tòng long, vì thế người trong môn phái nhận được rất nhiều sắc phong.
Trong chốn giang hồ và triều đình đều có địa vị cao lớn.
Mạnh Hàn học nghệ trong đó, cũng là người có tài, về sau vào Huyền Minh Ty, rồi nhanh chóng được trọng dụng nên trong lòng hắn rất cao ngạo.
Nếu việc này truyền ra ngoài, để cho giang hồ đồng đạo biết được thì sau này hắn còn mặt mũi đâu mà nhìn mọi người nữa.
Thẩm Luyện kiếp trước từng mở một phòng khám bệnh, gặp đủ loại người từ thấp đến cao, tâm lý lúc này của Mạnh Hàn hắn làm sao không biết.
Chẳng qua con người là như vậy, ngươi càng mềm yếu thì mọi người càng cảm thấy ngươi dễ lừa gạt, không giống kẻ biết phân lợi hại như Thạc tri châu.
Vì vậy hắn mới định biểu hiện ra một mặt ngang ngược của mình.
Dù sao công pháp mà người áo xanh truyền lại đủ để gây ra gió tanh mưa máu trong giang hồ.
Đừng nói là hắn đạt được, cho dù không đạt được Diệt Thần Kiếm và Thần Túc Kinh, người ngoài cũng sẽ không tin tưởng,
Mạnh Hàn chỉ là người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng.
Thẩm Luyện chuyển ra Thẩm gia, thật sự cũng không muốn mang đến cho Thẩm gia quá nhiều phiền toái.
Dù sao đi nữa chưa lập uy đức thì chẳng ai sợ cả, người đến gây sự chắc chắn sẽ không ít.
Mạnh Hàn lui một bước liền đặt mình vào một cái thế khó, tại sao hắn lại rụt rè trước một thằng nhóc như vậy.
Trong mắt Mạnh Hàn hiện lên vẻ tàn khốc, âm thanh lại vô cùng bình tĩnh nói: "Ngươi mau kể lại rõ ràng mọi chuyện của tên áo xanh kia, ta sẽ không làm khó dễ ngươi."
Bất kỳ ai cũng nghe được hắn đang cố gắng kềm chế phẫn nỗ.
Thẩm Luyện hoàn toàn không sợ hãi, đáp: "Không nói thì thế nào?"
"Ồ, ngươi ngược lại cũng không phủ nhận mình biết, đúng là nhóc con miệng còn hôi sữa, xem ra không chịu chút cực khổ ngươi sẽ không chịu nói."
"Thẩm Luyện… đó cũng không phải chuyện quan trọng gì, nói một chút đi, đại nhân sẽ không làm khó dễ ngươi." Thạc tri châu khuyên nhủ.
"Việc của Huyền Minh Ty, còn chưa tới phiên bọn quan địa phương các ngươi xía mồm vào." Mạnh Hàn liếc nhìn Thạc tri châu một cái.
Thạc tri châu nén giận, cả hai cùng là bề tôi tớ, hắn còn xuất thân từ khoa cử, cũng chỉ có đám người Huyền Minh Ty này tự cao tự đại, xem quan lại bọn họ như chó lợn.
Thẩm Luyện cười nói: "Việc của ta không cần Mạnh đại nhân ngươi ra lệnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!