Chương 23: Huyết hương

Thẩm Luyện không đành lòng nhìn tiếp nữa, người áo xanh quá hung hãn, sợ là Lăng Xung Tiêu sắp thua rồi.

Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông, bụng dưới của Lăng Xung Tiêu đột nhiên lõm vào phía trong, giống như một tấm giấy mỏng.

Những cao thủ như người áo xanh, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có toan tính, đối với thời cơ thắng bại lựa chọn vô cùng chính xác.

Nhưng bất kể thế nào hắn cũng không tưởng tượng được, Lăng Xung Tiêu vốn đã trúng một chiêu Diệt Thần Kiếm, dù võ công hắn có cao đến đâu cũng không thể phản ứng kịp chiêu "Hỏa Trung Thủ Lịch" này của mình.

Chưởng kình phá không, bàn tay lại chưa chạm đến thân thể Lăng Xung Tiêu.

Kình lực quỷ quyệt độc ác như đá chìm xuống biển, hoàn toàn không phát ra âm thanh.

Thẩm Luyện chợt ngửi được một cỗ mùi hương, một loại mùi hương đặc biệt, có từng tia thơm ngọt, khiến cho tinh thần thoải mái.

Mi xanh của Lăng Xung Tiêu trở nên đỏ như máu, nhưng tụ ra một viên huyết châu tinh mịn.

Mùi hương kia phát ra từ huyết châu này, huyết châu được hắn dùng tinh huyết ngưng tụ trong chớp mắt rồi đột nhiên bạo phát, dùng cảnh giới hàng Bạch Hổ của hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế viên huyết châu kia.

Đủ thấy sức mạnh Lăng Xung Tiêu sắp phát ra mạnh mẽ đến mức nào.

Chỉ thấy cánh tay còn lại của Lăng Xung Tiêu biến thành quyền, giống như một cây cột to run run theo gió rồi kéo dài thẳng tắp.

Biến cố này xảy ra nhanh đến nỗi Thẩm Luyện cũng không kịp chuẩn bị tâm lý, thật sự không ngờ hai người này lại đột nhiên phân ra thắng bại rồi, lại còn ngoài dự đoán của mọi người.

Người áo xanh rơi xuống đại điện như một con diều giấy, chìm ngập trong nước mưa.

Giống như vô số lần người áo xanh chém giết người khác trong quá khứ vậy, lần này người áo xanh cũng không sống được rồi.

Đôi mắt hắn tràn ngập máu tươi, khuôn mặt không hề sợ hãi, vẫn mang vẻ mặt trong lần ra chiêu cuối cùng ấy, tự phụ… rồi lại có thêm một chút vui mừng.

Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi một sự thật, hắn thua rồi, thua một cách triệt để.

Một tia khói xanh bay lên từ cơ thể người áo xanh, lại trôi nổi bồng bềnh trong mưa to, có từng tia từng tia tinh lực bên trong đó, dù cho mưa lớn thế nào cũng không thể gột rửa sạch sẽ.

Một tiếng mõ đánh lên, tựa như chuông sớm trống chiều, khiến người tỉnh ngộ.

Tiếng mõ kia du dương vượt qua kim thạch, đánh tan khói xanh, cuối cùng quay về thân thể của người áo xanh, lại không có gì dị thường nữa.

Thẩm Luyện không than thở, cũng không đồng tình, chỉ có chút cảm giác nói không nên lời.

Hắn đang suy nghĩ nếu như cuộc đời có thể làm lại từ đầu, liệu người áo xanh có tiếp tục bước trên con đường hắn đã từng đi không.

Xem mạng người như cỏ rác, đã không coi trọng mạng người khác, cũng không quý trọng sinh mạng mình.

Bởi vì xem thường, nên không thể sống lâu…

Có một dòng nước ấm chảy trong cơ thể hắn, Thẩm Luyện chỉ cảm thấy tứ chi bách hải cũng thuận theo dòng nước đó chảy qua, hơi hơi tỏa nhiệt, phản ứng quay trở về, hắn đã có thể đứng lên.

Thanh mi của Lăng Xung Tiêu đã biến thành huyết mi, nhưng điều đó cũng không làm cho hắn nhìn hung ác hơn, trái lại có một loại thần thái cao nhân, tĩnh tâm tìm Đạo trong biển máu Tu La.

Giống như Địa Tạng ngụ trong thân ác quỷ, yên tĩnh từ bi.

Nhất là Lăng Xung Tiêu vốn đã trọc đầu, lúc này lại càng giống một vị cao tăng đắc đạo.

Thẩm Luyện không kềm được mà cười một tiếng.

Ánh mắt hắn nhìn vào cái đầu trọc của Lăng Xung Tiêu, Lăng Xung Tiêu tất nhiên phát hiện được.

Vỗ vỗ trán Thẩm Luyện, nhẹ giọng ngâm nga: "Đầu trọc đầu trọc, trời mưa không lo, người có ô che, ta có đầu trọc. Thằng bé này, ngươi không được vô lễ với người lớn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!