Thẩm Luyện ở bên cạnh chăm chú theo dõi cuộc chiến giữa hai vị cao thủ giang hồ võ công đã đạt tới cảnh giới nhập Đạo, thật sự thu hoạch được rất nhiều.
Thần hồn hắn mạnh mẽ hơn cả hai người kia, có thể xuất khiếu dạ du.
Chỉ dùng thần xem, không dùng mắt nhìn thì có thể cảm nhận rõ ràng thực lực mạnh yếu giữa hai người.
Gió lốc không hết ngày, mưa rào không hết sáng, đây vốn là đạo lý tự nhiên.
Nhưng công lực của Lăng Xung Tiêu quá tinh chuẩn, hơi giơ tay nhấc chân cũng có sức mạnh của hổ báo sài lang, giống như thác nước chảy từ núi cao, lực lượng mạnh mẽ chưa thấy suy giảm.
Người áo xanh đã sắp thua, nếu không nhanh chóng đánh trả sẽ lập tức rơi vào tiết tấu của Lăng Xung Tiêu, đến lúc đó hắn cũng giống như hồ điệp vướng vào mạng nhện, không thoát ra được.
Ánh mắt của Thẩm Luyện một mực đặt trên thân người áo xanh, linh giác của hắn đã tăng cao tới cực hạn, có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần của người áo xanh đang liên tục tăng lên trong trận quyết đấu này.
Đây là thành quả đạt được lúc người áo xanh sinh tồn trong bão cát ở Đại Mạc, bổi dưỡng ra được khí chất của cao thủ, có thể bộc phát trong nghịch cảnh.
Đặc biệt là trải qua một phen rèn luyện sinh tử càng giúp cho người áo xanh tẩy tẫn duyên hoa (*rửa sạch phấn hoa).
Sau lưng người áo xanh bắt đầu sinh ra một cái túi khí nhỏ, nội tạng vang lên âm thanh sấm nổ đùng đùng.
Thẩm Luyện có thể cảm nhận được nội khí trên cơ thể người áo xanh đang dâng lên liên tục.
Hai móc sắt lớn lúc đầu xuyên qua xương bả vai của người áo xanh, ầm ầm văng ra, tựa như hai vầng trăng khuyết, cả hai đồng thời giết về phía Lăng Xung Tiêu.
Hai móc sắt này chuyển động vô cùng nhanh.
Thẩm Luyện tập trung tinh thần, mi tâm tổ khiếu hiện ra hào quang màu trắng, giống như có thêm một con mắt.
Hắn phảng phất như thần hồn xuất khiếu, lại giống như không hề xuất khiếu.
Tinh thần liên tục kéo lên cao, thế giới bên ngoài đã biến thành màu trắng bạc. Dưới cảm nhận của hắn, tốc độ của hai cái móc sắt kia càng lúc càng chậm, hắn có thể thấy rõ vết máu còn dính trên đó, tuy rằng bị nhiễm lên trắng bạc, nhưng độ đậm nhạt vẫn có chút khác biệt.
Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh,
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.
(*Khách nước Triệu phất phơ dải mũ, kiếm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương, Trong mười bước giết người bén nhạy, nên đâu cần vạn dặm trường chinh.)
Người áo xanh đang tiến vào một loại trạng thái mà hắn chưa bao giờ đạt tới, tinh thần hắn liên tục tăng lên, giống như sắp chạm đến vầng trăng cô tịch trên bầu trời.
Vầng trăng kia rất cô đơn, cũng rất lạnh lẽo.
Tỉnh rượu thường ngồi trước hoa, say rồi lại nằm dưới trăng mà ngủ.
Người áo xanh giống như một con bướm uống say, lại giống như chim nhạn trong cơn giông bão, thất tha thất thểu, điên đảo ngã nghiêng, tựa như sóng biển.
Thân pháp này chính là sát chiêu mà hắn tập được ở Đại Mạc. Cho dù võ công cái thế, cũng phải bị hắn dùng thân pháp này tiếp cận, khó mà tránh né, cuối cùng chết trên tay hắn.
Trước giờ cao thủ quyết đấu thì thắng thua chỉ trong chốc lát, chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống đánh tới mấy ngày mấy đêm.
Nhưng hai người này lại khác, Lăng Xung Tiêu phá tan 'Huyền Quan Nhất Khiếu' đạt tới cảnh giới hàng Bạch Hổ của Đạo gia, dù là thể lực hay nội khí đều sâu không thấy đáy, huyền diệu dị thường, khó mà nói hết.
Còn người áo xanh cũng đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thể nội chu thiên, tự thành một vòng tuần hoàn, bằng vào đấu pháp di động liên tục không công kích của hắn, kỳ thật cũng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian dài.
Chẳng qua người áo xanh biết rằng, nếu cứ thế này thì tinh thần hắn sẽ dần yếu đi, tất nhiên lộ ra kẽ hở, thậm chí đến phút cuối sẽ không còn cơ hội dùng 'Diệt Thần Kiếm' nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy thực lực mạnh yếu giữa mình và Lăng Xung Tiêu nên mới không lạc quan một cách mù quáng.
Lúc nội khí đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đã chấn bay hai móc sắt xuyên trong xương bả vai, tâm thần của người áo xanh rốt cuộc tiến vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!