Dịch: Gia
Thẩm Luyện liếc nhìn cơ thể mình, sau đó mới bước ra ngoài.
Cửa sở hữu hình hoàn toàn không thể ngăn cản hắn, chỉ nhẹ nhàng động một cái đã lập tức đi đến sân nhỏ.
Giờ phút này mây tan trăng đến, bóng mai nghiêng nghiêng, sao thưa trăng nhạt, cũng có ánh xanh mông lung, phảng phất như mưa bụi lơ đãng rơi xuống từ cửu thiên, vãi khắp nhân gian.
Dường như ánh xanh khói nước nhàn nhạt kia cũng rơi lên thần hồn xuất khiếu của Thẩm Luyện.
Suy nghĩ Thẩm Luyện hơi động, không muốn để cho ánh trăng ánh sao xanh nhạt kia chảy qua thần hồn mình, mà hắn muốn hấp thụ tất cả ánh trăng ánh sao đó.
Ánh xanh mờ nhạt ngưng tụ lại, giống như chiếc vũ y trong suốt, bao phủ lên thần hồn của hắn.
Thẩm Luyện cảm nhận được từng hơi nóng bốc lên, giống như ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người.
Hồn lực hơi bị đốt nóng, mang đến cảm giác đau nhói mơ hồ, nhưng hồn thể lại theo đó mà ngưng thật một chút, có thêm một tầng phòng hộ.
Trong sân vốn dĩ yên ắng không có gì, vào lúc này lại xuất hiện thêm một bóng người phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như hữu hình, lại như vô hình.
Khuôn mặt mơ hồ, râu tóc không rõ, nhưng có một loại mùi vị thần nhân hờ hững.
Trong viện ngoài viện đều có hộ vệ do Thẩm lão gia phái tới canh giữ tiểu viện của Thẩm Luyện, trong đó có hai tên dựa vào cửa viện gác đêm, trốn ở nơi tránh gió.
Một người trong đó mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Luyện phủ lên ánh xanh mỏng manh, khẽ kêu một tiếng, làm cho tên đồng bạn bên cạnh tỉnh lại.
Thẩm Luyện cũng bị kinh động, không muốn sinh thêm thị phi, ý niêm vừa chuyển, ánh trăng mỏng manh trên cơ thể lập tức tản ra.
Sinh hồn người sống là vô hình vô chất, người trần mắt thịt muốn thấy nó rất khó.
Đồng bạn của tên hộ vệ bị đánh thức kia không nhìn thấy gì cả, lầm bầm mắng hắn một tiếng, rồi tiếp tục nhắm mắt, mà tên hộ vệ lúc nãy nhìn thấy Thẩm Luyện cũng dụi dụi mắt, quả nhiên không phát hiện ra gì bất thường, còn tưởng là mình hoa mắt.
Không có tấm lụa mỏng do ánh trăng ngưng tụ, Thẩm Luyện bị gió mát thổi qua, có chút lung lay bất định.
Tựa như cơ thể trần truồng phơi bày trong cơn gió rét lạnh lẽo, cái rét cắt da thịt liên tục bao phủ hắn.
Chỉ có điều lúc này Thẩm Luyện không buồn không vui, dù hồn thể khó chịu nhưng đối với hắn mà nói cũng không phiền phức.
Nhưng rồi hắn bỗng hiểu ra thêm một chuyện, đó là thần thồn ly thể lại có rất nhiều điểm khác biệt, trạng thái như thế nay vừa mới mẻ thú vị, cũng có thêm không ít nguy hiểm.
Bây giờ là buổi tối thì không sao, đổi lại là ban ngày, dù cho dùng hồn lực thân hậu của hắn cũng chỉ sợ không chịu nổi ánh mặt trời nóng rực.
Dân gian đồn đại rằng, quỷ vật thông thường hoạt động vào buổi tối mà không phải tác quái vào ban ngày, quả nhiên cũng có lý do của nó.
Do không có kinh nghiệm nên Thẩm Luyện chỉ có thể cẩn thận mà tìm hiểu những chỗ khác sau khi thần hồn xuất khiếu, tựa như đi trên băng mỏng, cẩn thận vô cùng.
May mà trong chốn u minh vẫn có những tia liên lạc nối liền với thể xác hắn, giúp cho hắn hiểu ra ở ngoại giới khó chịu này, hồn thể cũng không phải bơ vơ không nơi nương tựa.
Giống như một cánh diều thả bay, luôn có một sợi dây kéo nó lại, không để nó phiêu linh trong thiên địa.
Thân thể là lao tù, cũng là chiếc bè trúc vượt qua bể khổ, nó có chỗ khuyết, cũng có chỗ hữu dụng.
Giống như "Vân vô tâm dĩ xuất tụ, điểu quyện phi nhi tri hoàn'" (*mây vô tình rời khỏi núi, chim mỏi cánh bay về tổ), thần hồn rời xác, tuy rằng không còn bị gò bó, nhưng vẫn phải giống như chim mỏi cánh bay về tổ, ôn dưỡng trong cơ thể.
Ở trong sân Thẩm Luyện thử điều khiển thần hồn, làm rất nhiều thử nghiệm.
Hắn phát hiện thêm một ít huyền diệu của thần hồn, mà không chỉ đơn giản là xuyên qua vật chất.
Giống như khi hắn hấp thu ánh trăng vậy, dùng gió mát bám vào thần hồn, cảm giác như hòa làm một với cơn gió kia, có thể phi hành nhờ sức gió.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!