Dịch: Gia
Lão già lùn tuổi tuy già, nhưng tính tình lại nóng vội, ngân câu tuột khỏi tay, ánh bạc lóe lên, tựa như một vầng trăng khuyết phá không bay tới.
Tuy là đẹp vô cùng, thật ra hiểm độc đến cực điểm.
Cặp ngân câu này tuy bay tới rất nhanh, lại không thể nhanh hơn người áo xanh.
Một chiếc đũa gỗ nhẹ nhàng đụng vào ngân câu kia, chỉ hơi điểm một cái, ngân câu kia liền quay ngược trở về.
Lão già lùn phải sử dụng tới một cây thiết bảng mới tránh được chỗ hiểm, nhưng trên ngực lại lộ ra hai cái lỗ đẫm máu.
Thần sắc hắn hoảng loạn, vội vàng điểm điểm vài cái lên ngực, móc ra một bình sứ nhỏ, lấy vài viên đan dược đưa ngay vào miệng.
Hóa ra lão già lùn làm người độc ác, trên đôi ngân câu kia thoa đầy độc dược, vào máu hẳn phải chết, trong thời gian thật ngắn uống thuốc giải vào mới có thể giữ được tính mạng.
Một đòn phản công kia của người áo xanh quả thật cho thấy nghiệp nghệ kinh người của hắn.
Kim Đao Vương cũng mặc kệ lão già lùn, vẻ mặt trịnh trọng, chân đạp bát quái, bước nhanh từ trái sang phải, thanh trường đao kia kéo lê trên mặt đất lưu lại vết đao sâu hoắc, cùng những đốm lửa bắn tung tóe.
Kim Đao Vương càng chạy càng nhanh, trên đỉnh đầu bốc lên khí trắng, ấy không ngờ lại hóa ra vô vàng huyễn ảnh, thật giả khó phân.
Đột nhiên trong luồng khí trắng kia, có ánh đao hơi động, cuồn cuộn mà tới.
Lông mày của người áo xanh run lên, chiêu đao pháp này thật ra là biến hóa từ kiếm chiêu "Bất Tận Trường Giang Cổn Cổn Lai", chẳng những thế công kinh người, còn tăng thêm hậu lực vô tận.
Kim Đao Vương trời sinh thần lực, từ ngoài vào trong công lực thâm hậu, hiển nhiên là nhân vật nhất lưu trong giang hồ, đặc biệt không thể kinh nhờn hắn.
Lão già lùn dù cho hung danh lừng lẫy, lại am hiểu câu pháp tinh diệu cùng binh khí kịch độc, vô cùng mạnh mẽ, nhưng xét về công lực nội khí vẫn chưa thể sánh kịp với Kim Đao Vương đường hoàng bá đạo.
Mấy năm gần đây, hắn tìm hiểu được một chút ý cảnh tinh vi trong võ học, đã sớm không phải là hạng người bị đuổi đến nỗi phải chạy vào Mạc Bắc rồi.
Võ học Mạc Bắc, học theo tự nhiên, hơn nữa còn phải chém giết liều mạng, nhanh gọn mạnh mẽ, giúp cho võ học của hắn đi từ phức tạp đến đơn giản, vì vậy khi nãy trong chớp mắt đã nhìn ra sơ hở trong câu pháp của lão già lùn.
Lúc trước dùng chiếc đũa đẩy lùi ngân cây nhìn như hời hợt, lại là sự xác minh võ học mấy năm nay của hắn.
Kim Đao Vương khí thế không thể cản, đao khí như sông dài chảy ra biển rộng, tuyệt không quay đầu.
Ánh đao kia tuy nhanh vô cùng, nhưng người áo xanh lại càng nhanh hơn, một tay bắt thằng nhóc ăn mày lên, tay kia cầm băng ghế dài.
Trường đao của Kim Đao Vương tuy dài, nhưng lại không dài bằng băng ghế kia.
Băng ghế được người áo xanh truyền nội khí vào, không thua gì sắt thép bình thường, đập mạnh xuống, bổ vào ánh đao cuồn cuộn.
Tựa như giao long vào biển rộng, hô mưa gọi gió.
Dù lấy ghế dài làm binh khí, nhưng người áo xanh sử dụng lại là đao chiêu, nhìn như tiến thẳng không lùi, kỳ thật là ngầm sinh biến hoa, từ thật hóa hư…
Ánh đao của Kim Đao Vương thuận theo ghế dài đánh tới, lại làm cho cả bàn rượu thịt văng khắp mọi nơi, người áo xanh lại dẫn theo tên thiếu niên ăn mày bước ra hơn mười bước, dĩ nhiên là muốn tiến về phía cửa tiệm.
Thẩm Luyện nhanh trí hành động trước, tránh sang một bên nên thoát khỏi tai bay vạ gió.
Nhưng người áo xanh lại không thể đi ra, bởi vì bên ngoài cửa có năm ánh kiếm trước sau giết tới, chia ra tấn công về phía đầu và tứ chi của hắn, chính là ngũ thể.
Người áo xanh lui về sau một bước, bất ngờ đẩy ra một chưởng, tựa như có một trận âm phong gào thét, nghe được vô số tiếng kêu đau đớn, một người la lên: "Diệt Thần Kiếm."
Người áo xanh dắt theo nhóc ăn mày, phía sau có Kim Đao Vương, phía trước lại là năm tên kiếm khách mặc trang phục giống hệt nhau.
Dẫn đầu năm người lại là một hán tử trung niên, trên đầu đội thanh cân, chính là bang chủ Thanh Trúc Bang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!