Chương 9: (Vô Đề)

18 

Sau khi Tinh Tinh hồi phục, ba tôi cũng đến Hàng Thành. 

Chúng tôi cùng nhau mở một quán cơm nhỏ. 

Khi đó, đội sản xuất đã bị giải tán, kinh doanh cũng không còn quá khắt khe như trước, đần dần cũng tích góp được ít tiền. 

Năm Tinh Tinh vào tiểu học, làng cũ bắt đầu chia ruộng chia núi. 

Tôi một mình quay về quê. 

Đã ba năm trôi qua, căn nhà từng gọn gàng ấm cúng giờ đây tiêu điều đổ nát. 

Khu vườn từng trồng đầy rau giờ cỏ mọc um tùm, 

Ngược lại cái chuồng heo nơi Hứa Dược Lực từng ngủ thì vẫn chẳng khác gì ngày xưa. 

Ánh mắt tôi chợt lạnh xuống, nhìn bóng đen co ro trong góc chuồng heo, ngập ngừng hỏi: 

"Hứa Dược Lực? Anh chưa c.h.ế. t sao!!" 

Tối hôm đó, tôi đã thu dọn đồ rồi dẫn con bỏ đi, mặc hắn sống c.h.ế. t thế nào. 

Tôi cứ ngỡ giờ cỏ trên mộ hắn đã cao quá đầu rồi, ai ngờ hắn vẫn còn sống. 

Dù nhìn chẳng khác gì một con ma. 

Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên đầy cảnh giác. 

Khi nhận ra tôi, hắn lập tức chống tay bò lồm cồm về phía tôi, giọng lắp bắp đầy hy vọng: 

"Trần Huyên, em quay về rồi… Anh biết mà, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh…" 

"Anh hối hận rồi… Lâm Dao chỉ là một con đĩ… Em cho anh thêm một cơ hội đi…"Chỉ cần em chịu tha thứ, mạng anh cũng là của em!

"Tôi lùi lại một bước, tránh không để hắn ôm lấy chân mình. Cùng lúc đó, giọng Trần Huyên vang lên trong đầu: [Phì! Toàn đem mấy thứ vô dụng ra mà nói!]"Ừ, nói đúng lắm.

"Trước kia mỗi khi cô ấy lên tiếng, tôi và cô đều thấy bất ngờ. Bây giờ thì đã quen rồi. Trong mắt người ngoài, có khi tôi cứ như đang tự nói chuyện với chính mình, chẳng khác gì kẻ điên."Hứa Dược Lực, tôi không cần mạng của anh. Anh cứ thế mà sống tiếp đi." 

Nhất Phiến Băng Tâm

Cứ sống cái kiểu không ra người chẳng ra ma ấy, còn đau khổ hơn là chết. 

Mặc cho hắn van xin thảm thiết, tôi lạnh lùng quay đi. 

Bán hết toàn bộ ruộng vườn núi đồi mà tôi được chia — kể cả ngôi nhà nơi hắn đang ở. 

Dân trong làng vẫn có người nghĩ tôi quá tàn nhẫn, nhưng không ai dám nói trước mặt tôi. 

Dù sao thì — Tôi là người đã tống thẳng ông trưởng thôn già vào tù.

19 

Ra khỏi đội sản xuất trong thôn, bên ngoài đã bắt đầu rơi tuyết trắng xóa như lông ngỗng. 

Nhìn ra xa, sương giá kết thành từng chuỗi pha lê óng ánh, treo đầy trên cành cây, ngả nghiêng theo gió tuyết, đẹp đến lặng người. 

[Ba năm trước, chúng ta ôm theo năm trăm đồng lừa mà có, đưa Tinh Tinh đến Hàng Thành. Cũng là một ngày tuyết lớn như thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!