16
Mùng Một Tết, ba tôi tự tay xuống bếp nấu một bàn tiệc lớn toàn món ngon.
Trần Huyên trong đầu vừa hít hít mũi vừa đầy ghen tị:
[Giá mà tôi chưa c.h.ế. t thì tốt quá, cũng được ăn cơm do ba nấu…]
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi đá một cái vào Hứa Dược Lực đang nằm thoi thóp bên bếp, trêu ghẹo:
"Giờ mới thấy ba tốt hả? Không thấy"trời
"của cô sắp c.h.ế. t rồi à?"
Trần Huyên rên rỉ cả buổi, cuối cùng chỉ buông một từ:
[Xui xẻo.]
Những ngày sau đó trôi qua yên ổn lạ thường.
Già trẻ trai gái trong làng thấy tôi là tránh xa, không ai còn dám sàm sỡ, đến cả lời bóng gió mỉa mai cũng không ai dám buông.
Trần Huyên cảm thấy khó tin:
[Là vì ba đến à?]
"Là vì tôi không cần mặt mũi nữa."
"Danh tiếng ấy mà, nếu chính mình đã tự quẳng nó xuống đất, giẫm lên cho nát,"Thì sẽ chẳng còn ai có thể dùng nó làm tổn thương mình nữa."
Trần Huyên bị chấn động mạnh, cứ hỏi đi hỏi lại tại sao.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trí để giải thích cho cô ta.
Trong đầu toàn là chuyện phải xử lý Hứa Dược Lực thế nào.
Những ngày nay hắn gần như sống dở c.h.ế. t dở, ngay cả nước cơm cũng không nuốt nổi.
Chết cũng chẳng ai tiếc, nhưng vừa rồi Lâm Dao đột ngột xông vào,
Thấy hắn m.á. u me đầy người liền la hét đòi báo công an, nói chúng tôi sẽ phải ngồi tù.
Đúng là một mối phiền toái.
Đúng lúc đó, ba tôi trở về, thần thần bí bí nói với tôi:
"Con đoán xem, lúc nãy ba đi đường thấy gì?"
Thấy gì ạ?
"Cái cô thanh niên trí thức tên Lâm Dao đó, chạy thẳng vào nhà trưởng thôn."Hơn nữa… hai người đó, nhìn thế nào cũng không đơn giản đâu.
"Ba tôi là người thường xuyên đi đây đi đó, lại giỏi nhìn người, nghe vậy, mắt tôi lập tức sáng rỡ, lập tức giục ông kể rõ xem"không đơn giản" là không đơn giản thế nào.
Sau bữa cơm tối, ba tôi cột Hứa Dược Lực lên xe đẩy, nhân lúc trời tối, chở thẳng đến nhà trưởng thôn.
Mọi hôm giờ này nhà trưởng thôn đều đang bật tivi ồn ào, nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!