Sau Tết, tôi sẽ đi bán đậu phụ, hái hàng rừng, nếu không được thì quay lại nghề cũ.
Dù sao cũng phải chữa khỏi bệnh cho Tinh Tinh.
Nghĩ vậy, tôi đẩy cửa bếp ra —
Liền nhìn thấy Hứa Dược Lực đang nằm sõng soài dưới đất, đầu tóc, quần áo đầy cơm và khoai lang, nồi niêu chén bát đổ văng tứ tung.
Hắn gãi đầu lúng túng:
"Anh định múc chút cháo, không cẩn thận làm đổ…"
Đúng là một kẻ vô dụng.
Nhưng lời ra đến miệng lại thành:
"Cẩn thận một chút, có bị bỏng không?"
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, khẽ lắc đầu.
Tôi dọn dẹp lại căn bếp, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Không biết Hứa Dược Lực bận cái gì, đến lúc ăn cơm mới thấy hắn lò dò xuất hiện.
12
"Đây là rượu còn lại từ lễ cưới của chúng ta, hâm nóng lên rồi, mình cùng uống một chút đi."
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi liếc nhìn chén rượu hoàng đục, lại nhìn về phía Hứa Dược Lực có vẻ hơi căng thẳng, khẽ mỉm cười:
"Người trong nhà này, anh có một ưu điểm rất rõ, anh có biết không?"
Cái... cái gì cơ?
Tôi nâng chén rượu lên:
"Ý chí sống… mạnh mẽ thật đấy."
Một tên liệt, ban ngày kéo cối đá, ban đêm ngủ chuồng heo vẫn chưa đủ, còn suốt ngày nghĩ cách đòi chết.
Chẳng phải là chê sống quá dai hay sao?
"Ưu điểm gì mà kỳ cục thế, uống nhanh đi, kẻo nguội rượu."
Tôi đưa chén rượu lên miệng, hé mắt liếc nhìn — thấy hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Tôi mạnh tay cụng ly với hắn, rượu b.ắ. n tung toé sang chén hắn:
"Anh cũng uống đi chứ."
Hứa Dược Lực cười gượng, uống một ngụm.
Tôi cũng nhấp một chút.
Không biết từ lúc nào, chén của hắn đã cạn, còn chén tôi cũng vơi quá nửa.
Tôi xoa xoa đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!