Chương 5: (Vô Đề)

Nhìn vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng của hắn, tôi chỉ thấy hả dạ vô cùng: 

"Gãy chân thì còn tay. Hoặc là… anh tự bò về chỗ Lâm Dao đi." 

"Cô chỉ ghen với Lâm Dao hiền lành dễ thương thôi! Đồ đàn bà độc ác như cô không xứng nhắc đến cô ấy, càng đừng mong có được tình yêu của tôi!" 

Đồ thần kinh. 

Tôi bế con gái lên, đóng sầm cửa lại, mặc kệ hắn gào rú ngoài sân. 

Tưởng hắn sẽ biết điều mà cút đi, ai ngờ nửa đêm hắn lại tiếp tục gõ cửa, hai bàn tay bê bết máu, thở chẳng ra hơi: 

"Cho tôi miếng cơm… xin cô…" 

Trần Huyên trong đầu tôi cũng van xin không ngớt. 

Tôi bật cười lạnh, quay vào bếp bưng chút cơm thừa, đổ thẳng xuống đất: 

Ăn đi. 

Trước đây Hứa Dược Lực cũng từng đối xử với Tinh Tinh như vậy — 

Thức ăn thừa ăn không nổi, hắn đổ xuống đất, bắt con gái quỳ xuống đất l.i.ế. m như chó. 

Còn hắn thì nằm trên giường vừa nhìn vừa cười, thỉnh thoảng còn giả tiếng chụt chụt nhạo báng. 

Bây giờ đến lượt hắn, lại thấy như bị sỉ nhục đến tận trời. 

"Muốn ăn thì ăn, còn gõ cửa lần nữa, tôi chặt đứt tay anh." 

Lần này, Trần Huyên hiếm hoi không cầu xin nữa.

10 

Sáng sớm hôm sau, chỗ cơm thừa trước cửa đã bị dọn sạch. 

Hứa Dược Lực co ro trong chuồng heo, vừa nghe thấy động liền lập tức bò lại, dáng vẻ đáng thương van xin: 

"Vợ ơi… trước kia anh bị mỡ heo che mờ tim óc…"Anh hứa sẽ thay đổi tất cả, em vì con gái mà cho anh thêm một cơ hội, được không?

"Đậu đã xay xong, sân cũng đã quét sạch, bên cạnh chuồng heo còn có một đống củi vừa chẻ. Hắn cả đêm không ngủ, trông có vẻ thật sự hối cải. Tôi hất cằm:"Không thấy còn một gánh củi nữa sao?Anh gánh ngay! Gánh ngay đây!

"Trần Huyên vui đến phát khóc: [Dược Lực thật sự đã thay đổi rồi! Xin cô tha cho anh ấy đi…] Tôi bật cười lạnh:"Chúng ta cược đi. Cược xem hắn có thay đổi thật không. 

"Ai thắng thì từ giờ nghe theo người đó." 

Chứ không suốt ngày ở trong đầu tôi lảm nhảm như vậy, tôi sớm muộn gì cũng phát điên. 

[Vậy… vậy cô đừng để anh ấy c.h.ế. t đói…] 

Tôi bế con gái, đi ngang qua Hứa Dược Lực thì dừng lại một chút: 

"Trong nồi còn cháo đấy." 

Hắn ngẩn ra một lúc, rồi lau nước mắt, vội vàng đáp: 

"Ây… không sao, anh chưa đói. Làm xong việc rồi ăn cũng được…" 

Hừ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!