Chương 4: (Vô Đề)

07 

Ngay giây sau đó, Trần Huyên hét lên một tiếng chói tai vang rền. 

[A a a! Cô không được bỏ rơi anh ấy!] 

"Nếu chính anh ta muốn thế thì sao?" 

[Không đời nào! Anh ấy là chồng tôi! Đã hứa sẽ bên tôi suốt đời mà!] 

"Ồ, nghe cảm động ghê ha~" 

Trong lúc chúng tôi trò chuyện, Lâm Dao ngồi phịch xuống đất, dáng vẻ yếu ớt, tay chỉ vào tôi như thể bị ức h.i.ế. p lắm vậy: 

"Chị… tôi…" 

Hứa Dược Lực cuối cùng cũng nhổ được rơm trong miệng ra, liền xót xa vô cùng, quay sang trừng mắt mắng tôi: 

"Trần Huyên, cô thật độc ác! Tôi gặp nạn không liên quan gì đến Dao Dao cả, đừng dồn ép cô ấy!" 

"Tôi đang giúp cô ta thể hiện lòng tốt mà. Anh thương cô ta thế, thì ở lại với cô ta đi." 

Tôi cõng con gái lên lưng, chuẩn bị rời đi thì vài bà thím chặn tôi lại, chính nghĩa đầy mình mà nói: 

"Vợ của Dược Lực à, đàn ông là trụ cột gia đình. Dù có chịu khổ chút cũng không thể bỏ rơi chồng được!" 

Tôi nhướn mày, giọng điệu nhàn nhạt: 

"Tôi bỏ đấy, thì sao? Ai thấy không chịu nổi thì mang về nhà mà nuôi. Tôi không ngại đâu." 

Cái sân đang huyên náo lập tức rơi vào im lặng. 

Sự tốt bụng, chẳng qua là khi chưa động đến lợi ích của bản thân. 

Ai lại muốn mang một thằng liệt về nuôi chứ? 

"Sao thế này?" 

Trưởng thôn gùi một sọt thịt heo đến, ánh mắt đục ngầu quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Dược Lực. 

Mọi người liền nhao nhao kể tội tôi, thêm mắm dặm muối không thiếu một chữ, cuối cùng chờ trưởng thôn phán xử. 

"Chuyện này không được rồi…"

Vừa mở miệng, tôi đã ôm con gái òa khóc nức nở: 

"Ôi trời đất ơi! Cuộc sống này thật sự không thể sống nổi nữa rồi… nếu không thì ai lại muốn bỏ rơi trụ cột trong nhà chứ? 

"Hay thế này đi, tôi tạm thời đưa Dược Lực về lại nhà đã—" 

Trong ánh mắt hài lòng của mọi người, tôi chậm rãi bổ sung thêm một câu: 

"Rồi mai tôi dắt con đi thắt cổ. Nhà trưởng thôn xà nhà cao, cho tôi mượn c.h.ế. t một lần nhé." 

Mặt trưởng thôn đỏ bừng: 

"Vợ của Dược Lực, cô đang nói nhảm cái gì đấy hả?!" 

"Dù gì cũng sẽ phải c.h.ế. t thôi. Thế thà treo cổ còn hơn c.h.ế. t đói." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!