05
Lần này, sự im lặng kéo dài lâu hơn, lâu đến mức tôi tưởng cô ấy sẽ không trả lời.
[Dược Lực là chồng tôi, là trời xanh của tôi, tôi không thể sống thiếu anh ấy...]
Nhất Phiến Băng Tâm
Câu trả lời không ngoài dự đoán, nhưng khi nhìn đứa con gái ngây thơ không hiểu chuyện, tim tôi vẫn thắt lại.
"Trần Huyên, cô có biết một cô gái xinh đẹp ngây ngô, không có mẹ che chở, cuộc sống sẽ ra sao không?"
"Cha nó vì một bao gạo đã bán nó cho trưởng thôn. Trưởng thôn nhốt nó trong chuồng lợn, cho lợn ăn thì cũng dúi cho nó ăn một ít. Nó gầy trơ xương, nhưng cũng xinh như cô, nhất là đôi mắt, mỗi lần khóc lại long lanh..."
"Lần nó khóc thảm thiết nhất là năm 13 tuổi, bị trưởng thôn cưỡng hiếp, sau đó là con trai ông ta, rồi cháu ông ta. Rồi sau này, chỉ cần một chiếc bánh là cả làng có thể chà đạp nó..."
Chưa kịp nói xong, trong đầu tôi đã vang lên giọng Trần Huyên đau đớn:
[Không thể nào! Tinh Tinh là con ruột của Dược Lực, sao anh ấy nỡ bán con gái mình? Không thể nào! Trả lại thân thể cho tôi!]
Thì ra con bé tên là Tinh Tinh.
Từ khi tôi có trí nhớ, dân làng đều gọi nó là con ngốc.
Đúng là ngốc thật, bản thân còn không đủ ăn, lại nhịn miếng ăn mà nuôi đứa bé khác. Khi thì nửa cái bánh, khi thì góc bánh bao, khô cứng đến mức nhai một hồi lại thấy mùi tanh của m.á. u trào lên cổ họng.
Nhưng chính thứ đồ ăn mà lợn cũng chê ấy đã cứu mạng đứa bé kia.
Tôi hít sâu, bế con gái lên vỗ nhẹ vào lưng.
"Trần Huyên, lựa chọn của cô xứng đáng với nỗi khổ cô phải chịu, cô đáng đời."
"Từ hôm nay, Tinh Tinh là con gái của tôi."
Nói xong, tôi bỏ mặc tiếng gào thét điên cuồng trong đầu, kéo Hứa Dược Lực vào chuồng lợn.
Hiện nay, đội sản xuất vẫn còn, nhưng mỗi nhà cũng được nuôi một con lợn để g.i.ế. c thịt ăn Tết. Nhà nguyên chủ trước cũng nuôi, nhưng mới đến Trung thu, Hứa Dược Lực đã kêu khó chịu đòi ăn thịt, nên nguyên chủ phải g.i.ế. c sớm.
Con lợn nhỏ chỉ hơn 20 kg, nguyên chủ không nỡ ăn, dành hết cho tên đàn ông vô dụng. Ai ngờ trời nóng, ăn không hết để thối phải đổ đi, hai mẹ con còn chẳng được húp nước canh.
Bây giờ chuồng lợn trống, vừa đẹp để nhốt tên đàn ông c.h.ế. t tiệt.
06
"Trần Huyên, cô mưu sát chồng, sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Lời mắng nhiếc của Hứa Dược Lực chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ tôi kéo hắn đi, ngược lại còn khiến người khác chú ý:
"Chị Huyên, chị làm gì vậy?"
Tôi hờ hững liếc cô ta một cái — ô hô, chẳng phải là Lâm Dao, người mà Hứa Dược Lực luôn đặt trên đầu trái tim đó sao?
"À, tôi đang dọn rác thôi."
Nói xong, tôi mạnh tay đóng sập cửa chuồng lợn lại.
Rầm! — cửa khép vang lên một tiếng lớn.
Hứa Dược Lực trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ, nhưng vì có Lâm Dao ở đó nên không dám tiếp tục chửi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!