Chương 11: (Vô Đề)

Tôi lại tiếp tục dặn dò: 

"Cuộc đời có thể làm lại rất nhiều lần."Chỉ cần còn sống, thì vẫn có thể xoay chuyển. 

"Còn nữa, hãy đối xử tốt với Tinh Tinh…"Nếu con bé không muốn lấy chồng, thì cũng đừng ép nó…

"[Tảo Thiên, tại sao cô lại đối xử tốt với Tinh Tinh như vậy?] Đúng vậy, tôi tên là Trần Tảo Thiên — cái tên do chính lão trưởng thôn đặt cho tôi. Ông ta mê đàn bà, nhưng lại căm ghét con gái và cháu gái, hy vọng tôi"sớm về với trời", nhường chỗ cho con trai và cháu trai nhà ông ta. 

Vì vậy, suốt thời thơ ấu của tôi, chưa từng được ăn no một bữa, chưa từng mặc một chiếc áo mới. 

Xuân, hạ, thu còn có rau dại, trái rừng lót bụng cầm cự. 

Nhưng tôi sợ nhất là mùa đông — không có gì để ăn, rét đến run lập cập. 

Có lúc đói quá chịu không nổi, tôi đành phải đi ăn trộm. 

Ăn trộm nhiều rồi, cả làng ai cũng biết, thấy tôi là đánh. 

Về sau đến cả trộm cũng chẳng trộm được nữa. 

Nếu không nhờ gặp được Tinh Tinh, có lẽ tôi đã c.h.ế. t đói từ lâu rồi.

22 

"Để tôi kể cô nghe một câu chuyện." 

"Ba tôi là một tên nghiện rượu, mỗi lần uống vào là đánh người. Ông ta đánh mẹ tôi sảy thai không biết bao nhiêu lần, rồi lại đổ lỗi là tại bà không sinh được con trai." 

"Mẹ tôi chịu không nổi nên bỏ trốn. Thế là nắm đ.ấ. m của ông ta chuyển sang tôi." 

"Về sau, tôi đói quá chịu không nổi, mò vào chuồng heo kiếm đồ ăn."Tinh Tinh đã chia cho tôi nửa cái bánh bao.Tôi ngồi trong góc, nhai bánh, nhìn thấy trưởng thôn bước vào cưỡng bức con bé. 

"Sau đó là con trai hắn, cháu trai hắn…"Tinh Tinh để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm. 

"Chỉ để đổi lấy một miếng ăn." 

"Nhưng cuối cùng, con bé lại đưa chỗ ăn ấy cho tôi." 

"Tôi dắt Tinh Tinh bỏ trốn."Trên đường đi, hai đứa xin ăn, trộm cắp, mấy lần bị bắt, bị đánh suýt chết. 

"Tinh Tinh dùng tay ra hiệu nói cho tôi biết rằng những việc đó là sai." 

"Nhưng rồi… con bé lại vì một ít thuốc mà tìm đàn ông…" 

"Tôi không muốn con bé tiếp tục bị làm nhục."Tôi hứa sẽ không làm những chuyện đó nữa.Chúng tôi đói lúc no lúc đói, lê lết đến Hàng Thành. 

"Tôi đi bưng bê, đổ nước thải, không thuê nổi nhà thì chui xuống gầm cầu ngủ."Sau này dành dụm được ít tiền, chúng tôi bắt đầu bán hàng ăn vặt ngoài lề đường. 

"Rồi thuê nhà, mở quán ăn, cuộc sống dần khấm khá hơn." 

"Nhưng rồi… con bé lại ngã bệnh." 

"Có lẽ con bé đã bệnh từ lâu rồi, chỉ là vẫn gắng gượng sống tiếp."Đến khi đi khám, thì đã là ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối.Sau khi Tinh Tinh qua đời, tôi ôm tro cốt của con bé trong tay — 

"Một hộp nhẹ bẫng, một cuộc đời ngắn ngủi." 

Giống như Trần Huyên. 

Sau đó, tôi cũng chết. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!