20
Đôi mắt đục ngầu của lão trưởng thôn bỗng sáng rực lên, nhìn tôi mà ánh mắt đầy thèm thuồng.
Tôi ngồi xổm xuống, đối mặt với khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông ta, nhìn con người trước mặt dần trùng khớp với con ác quỷ trong ký ức, tôi mỉm cười nhẹ nhàng:
Về nhà tôi đi.
Lão trưởng thôn cảm động đến mức rơi nước mắt:
"Huyên Huyên à, con đừng thấy ta già mà coi thường, chứ thân thể ta còn khỏe lắm, theo ta con không thiệt đâu…"
Thật đúng là cái thói c.h.ế. t cũng không chừa.
Trần Huyên trong đầu tức điên lên, còn tôi vẫn bình thản:
"Về nhà tôi, chui vào chăn của Hứa Dược Lực mà nằm."Hai người các người — chuột với rắn một ổ, tiện thể ôm nhau sưởi ấm luôn đi.
"Tôi đứng dậy, giơ chân đá liên tục hai phát:"Còn đứng đó làm gì? Cút!
"Lão trưởng thôn run rẩy bỏ chạy. Con trai ông ta thấy thế liền bước tới, vừa xoa tay vừa cười nịnh:"Huyên… à không đúng, chủ tiệm Trần, hề hề… làm ăn ở Hàng Thành chắc tốt lắm nhỉ.
"Cô xem, cùng là người trong làng, hay là giúp đỡ thằng con trai bất tài này của tôi một chút?"
Hắn kéo gã thanh niên bên cạnh lại, nói nhỏ:
"Mau, chào người ta đi."
Thanh niên liếc tôi một cái, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tên con trai trưởng thôn cười gượng:
"Thằng nhỏ này thật thà lắm, chỉ thích học hành thôi."Cô yên tâm, thông minh lắm đấy.Tôi cười nhạt:Ồ, thông minh lại còn chăm chỉ học hành, vậy tốt nghiệp trường đại học nào thế?"
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ.
Cả làng ai mà chẳng biết thằng nhỏ này thi cấp hai đến bảy năm vẫn trượt, về sau phát điên luôn, ngày nào cũng ôm sách, nhưng một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết đọc.
Đây từ lâu đã trở thành nỗi đau âm ỉ trong lòng cả nhà trưởng thôn.
Trước kia, không ai dám nhắc đến.
Còn bây giờ, tôi không những nhắc, mà còn nói thẳng tuột ra.
Con trai trưởng thôn chỉ có thể gượng gạo mà cười.
Tôi nhìn hắn thật sâu — thì ra hắn cũng biết cười, cũng biết nói chuyện tử tế.
Chỉ là… phải xem người đứng trước mặt hắn là ai.
Ở kiếp trước, tôi làm con gái hắn suốt mười ba năm, chưa từng được hắn nở một nụ cười, chưa từng nghe một lời dễ nghe.
Mở miệng là: Đồ sao quả tạ, Con tiện,
"Giống y như con mẹ đĩ của mày."
Lúc nhỏ tôi từng oán hận mẹ mình, hận bà đã bỏ trốn, để tôi một mình đối mặt với địa ngục trần gian này.
Nhưng sau khi lớn lên, tôi lại nghĩ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!