Đến tiết Đại thử, hôn kỳ của ta và Chu Dụ Thanh cũng được định rồi.
Là một năm sau, đương nhiên còn phải xem biểu hiện của hắn thế nào.
Hồng y và trâm phượng đều phải đặt trước một năm.
Khi cô nương thợ chải đến giúp ta đo người và may áo, Chu Dụ Thanh đứng nhìn ta thật lâu, rồi nhân lúc xung quanh không có ai, mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi ta một cái:
"Ta thấy nàng thoa son, môi đỏ giống như bánh bao chấm đỏ ấy nên mới hôn, chứ không thì ta chẳng thèm…"
Ta chống nạnh, tất nhiên không để hắn được đà làm tới:
"Chu Dụ Thanh! Nói tiếng người! Không được châm chọc ta nữa!"
...
Chu Dụ Thanh đỏ tới tận vành tai, nói lời thật lòng mà cũng lắp ba lắp bắp:
"Ta… ta thấy nàng đẹp… mấy nốt tàn nhang trên mặt giống sao trời, son môi như mật ong, nên không nhịn được mà muốn hôn nàng."
"Vậy sau này còn nói mấy câu cay độc nữa không?"
"Không nói! Không nói nữa!"
Tiểu tư bên cạnh dùng cùi chỏ thúc Trường Lạc một cái, nháy mắt cười:
"Ngươi xem phu nhân nhà ta với thiếu gia thế này giống cái gì?"
Gió nóng giữa hè thổi lay lá liễu, hắt ánh nắng vàng sậm lên tán cây, làm cho chú chó nhỏ đen nhẻm mà thiếu gia đem đến để lấy lòng phu nhân cũng lười biếng nằm thở dưới bóng râm.
Trường Lạc chống cằm, nheo mắt nhìn chú chó con uể oải ấy, lại nhìn thiếu gia nhà mình ủ rũ không khác là bao, rồi bật cười:
"Giống… giống… giống huấn luyện chó!"
Phiên ngoại của Chu Dụ Thanh:
Lần đầu tiên gặp Bồ Đào, Chu Dụ Thanh đã không có thiện cảm với nàng.
Nàng đen nhẻm gầy gò, tay ôm một bọc hành lý mỏng dính, tò mò ngó nghiêng vào trong nhà.
Nàng là thông phòng thứ năm mà mẫu thân mua về cho hắn.
Chu Dụ Thanh vì chân què mà buồn chán bấy lâu, mẫu thân hắn lo lắng khổ sở không thôi.
Mấy lần liền mua về bốn nha hoàn dung mạo xinh đẹp, mong rằng có thể giúp hắn khuây khỏa phần nào.
Chu Dụ Thanh không đụng đến ai cả, chỉ sai Trường Lạc đi hỏi từng người: "Thiếu gia què một chân, các cô nương nghĩ thế nào?"
Có người nói không để tâm, có người bảo thấy thương, có người hứa sẽ hết lòng hầu hạ, lại có người cố gắng rưng rưng vài giọt nước mắt.
Họ nói gì đi nữa, trong mắt Chu Dụ Thanh, tất cả chỉ là lời giả dối, khiến hắn vừa chán ghét, vừa cảm thấy bản thân cũng thật nực cười.
Chỉ riêng khi hỏi đến Bồ Đào, nàng khi ấy đang ra sức lau cây gậy tử trúc của hắn, còn quay sang gọi Chu Dụ Thanh một tiếng:
"Thiếu gia, lại đây giúp ta một tay, bưng chậu nước qua kia."
Đến khi thấy Trường Lạc đứng đó im lặng, nàng mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, gãi gãi đầu:
"Ối, xin lỗi thiếu gia, ta quên mất ngài bị què! Để ta tự bưng, ta tự bưng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!