Chương 7: (Vô Đề)

"Chàng chàng chàng…"

"Ta vốn dĩ đâu có định ngủ với hắn."

"Vậy nàng định làm gì?"

"Ta định c.h.ế. t cùng chàng."

Chu Dụ Thanh không nói gì nữa, im lặng rất rất lâu.

"Bồ Đào."

"Ừ?"

"Bồ Đào."

"…Lại gì nữa?"

"Phải sống. Không được chết."

5

Lúc ta tỉnh lại, mới phát hiện mình đang nằm trong một túp lều tranh.

Ta vội vàng ngồi dậy đi tìm Chu Dụ Thanh, thì thấy hắn đang nằm ngay bên cạnh, tay vẫn nắm chặt cổ tay ta không buông.

Ta khẽ gọi tên hắn một tiếng, Chu Dụ Thanh lúc này mới thả lỏng tay ra.

Vị nữ đại phu đang sắc thuốc bên cạnh mỉm cười kinh ngạc:

"Lang quân nhà cô nương bệnh càng lúc càng nặng, vốn dĩ không nên để hai người nằm cùng nhau. Thế mà ta không sao gỡ tay hắn ra nổi."

"Đây là đâu vậy ạ?"

"Ngoại thành Kinh đô."

Nữ đại phu nói cho ta biết, triều đình đã dựng trạm phát cháo và thuốc ngoài thành, quan viên cứu tế cùng binh lính bình loạn đều đã vào cuộc. E rằng chẳng bao lâu nữa, tai họa này sẽ được dẹp yên.

Lòng ta nhờ vậy mà yên ổn hơn đôi chút, nhưng vẫn lo lắng cho thương thế của Chu Dụ Thanh.

"Hắn yếu quá rồi, lại còn bị bệnh nặng thế này, có tỉnh lại được hay không còn khó nói."

Lúc ấy ta mới phát hiện, toàn thân hắn nóng như lửa đốt, cánh tay kia, cánh tay luôn giấu không cho ta thấy, vết thương đã mưng mủ, hoại tử đến mức không nhận ra nổi.

Ta không nhịn được, gạt lệ xuống, nhận lấy bát thuốc từ tay nữ đại phu, từ tốn đút cho hắn từng thìa một.

Những ngày sau đó, ngoài việc lau người, sắc thuốc, ta còn nhờ người lên thành tìm tung tích vị thúc thúc của Chu Dụ Thanh, mong có thể đưa hắn vào thành chữa bệnh, sẽ nhanh khỏi hơn.

Khi người trong phủ của Chu thúc thúc tới đón hắn về, mọi người đứng trước cửa, nhìn dáng vẻ ta như một đứa ăn mày nhỏ, ai nấy đều sững người, thì thầm:

"Nàng ta là ân nhân cứu mạng của Chu thiếu gia sao?"

"Hay là cho nàng ta hai đồng bạc rồi tiễn đi?"

Chu phu nhân trừng mắt liếc đám người bên dưới:

"Các ngươi định đuổi ai? Đuổi nàng ấy đi chẳng phải là đuổi luôn cái mạng của con ta sao?"

Nghe ta kể lại cả chặng đường chạy loạn, Chu Dụ Thanh bảo vệ ta ra sao, Chu phu nhân nhìn con trai hôn mê bất tỉnh, khóe mắt đỏ hoe vì xót, cuối cùng cũng không trách ta, thậm chí một câu nặng lời cũng không nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!