Chương 6: (Vô Đề)

Có lẽ sợ ta khó xử, Chu Dụ Thanh bèn mắng thêm một câu cho khỏi lúng túng:

"Nên ta mới nói Tào Bách An chẳng phải kẻ tốt lành gì, không giống nam chính trong mấy quyển thoại bản đâu."

Dọc đường trốn chạy, có không ít bọn buôn người nhân cơ hội mà mua người với giá rẻ mạt.

Một cô nương xinh như hoa như ngọc chỉ đổi được hai túi tiểu mễ (gạo kê), mấy cô nương mới dậy thì thì được một túi là cùng.

Còn nam nhân, người già, trẻ nhỏ… dù có thương tình cũng chỉ đổi được một nắm nhỏ, còn phải xem người ta có động lòng trắc ẩn hay không.

Ta bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Tô tiểu thư.

Nàng ánh mắt trống rỗng, hai tay bị dây thừng trói lại, bị người ta lùa như gia súc, mặt mũi vàng vọt héo hon.

Ta muốn cứu nàng, nhưng ta và Chu Dụ Thanh đã hai ngày không được ăn gì, trên người một túi tiểu mễ cũng chẳng có.

Ta dè dặt liếc nhìn Chu Dụ Thanh, sợ hắn sẽ đem ta bán đi đổi lấy Tô tiểu thư.

Nhưng hắn chẳng thèm liếc lấy một cái, chỉ kéo tay ta rời khỏi nơi đó.

"…Là Tô tiểu thư." Ta cẩn thận kéo tay áo Chu Dụ Thanh.

"Tô tiểu thư nào?" Hắn liếc ta một cái, "Có phải bánh bao trắng đâu."

Thấy vẻ mặt ta thấp thỏm không yên, Chu Dụ Thanh bèn siết chặt cổ tay ta, giọng lạnh:

"Trừ phi đổi được mười xửng bánh bao to bằng nấm mồ, bằng không thì ta sẽ không bao giờ đem nàng đi đổi cả."

Nhưng trước kia ngươi để tâm Tô tiểu thư lắm kia mà, còn hay lấy nàng ta ra so với ta.

"Trước kia ta vẫn nghĩ, mình sẽ thích mẫu người như nàng ta, tiểu thư khuê các, môn đăng hộ đối."

Chu Dụ Thanh nhìn ta rất nghiêm túc:

"Nhưng rồi ta phát hiện, người ta thích, không phải như thế."

"Chỉ là ta không dám thừa nhận, nên cứ bắt nàng phải thay đổi."

"Như vậy không đúng, như vậy rất tổn thương nàng."

Trong lòng ta khẽ động, chợt nhớ lại lúc chia tay từng cãi nhau đến khó coi nhường nào:

"Xin lỗi nhé, Chu Dụ Thanh, hai mươi lượng bạc đó không phải là ta định mang làm sính lễ gả cho Tào gia đâu, mà là bà mối nhầm lẫn, ta vốn được bán cho Tào gia từ đầu."

"Ban đầu ta nghĩ, thôi thì coi như cho chàng ngủ không công, ta sẽ bù cho Tào gia hai mươi lượng bạc để gả qua đó. Nhưng đêm ấy chàng tới đón ta về ăn cơm, ta liền đổi ý. Ta muốn đền bạc cho Tào gia rồi ở lại cùng chàng sống cho yên ổn."

Chu Dụ Thanh không nói gì.

Qua một hồi lâu, ta len lén ngó gương mặt hắn.

Dưới ánh trăng, khóe môi Chu Dụ Thanh cứ cong mãi không hạ xuống được, khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu như một con mèo nhỏ được vuốt lông mà đắc ý:

"Nói mấy lời này làm gì? Ta sớm đã biết cả rồi."

Trên đường chạy nạn, đói đến hoa mắt chóng mặt, gặp ngày mưa cũng chẳng có tấm ngói che đầu.

Ta nhiễm phong hàn, sốt đến mê man, mơ thấy được uống một bát canh nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!