Ta không hối hận.
Những ngày ở Chu gia, trừ việc lời nói cay nghiệt, còn lại ngươi thật lòng đối tốt với ta.
Cho ta mặc y phục đẹp, cho ta nằm giường êm nệm ấm.
Bên ngoài chiến sự loạn lạc, lúc mà bánh bột ngô còn quý như bạc trắng.
Ngươi vẫn đẩy chén bánh mì trắng và ức ngỗng kho phấn hồng đến trước mặt ta, nói:
"Bồ Đào phải tròn trịa, mũm mĩm mới dễ thương."
Ngày ngươi đến Tào gia đón ta về ăn cơm tối, ta thực lòng đã thề rằng, cho dù có phải bán thân đi nữa, ta cũng muốn ở lại Chu gia.
Nhưng ngươi không thể vừa đối tốt với ta như thế, lại vừa làm tổn thương ta đến vậy.
Hôm sau, Chu Dụ Thanh rời đi, không đòi ta trả lại số bạc ấy.
Chu gia đưa hắn lên kinh thành chữa chân, nếu để lỡ một thời gian, vị thần y kia sẽ không chịu chờ.
Hiểu lầm với Tào gia cũng được hóa giải, Tào Bách An không buộc ta phải trả lại hai mươi lượng bạc kia, chỉ dịu dàng dặn:
"Giờ thiên hạ chưa yên, Bồ Đào cô nương cũng nên nghĩ cho mình một đường lui."
Ta đã nghĩ rồi, số bạc hai mươi lượng đó ta giữ kỹ bên mình, không động đến, chờ đến ngày Chu Dụ Thanh quay về, ta sẽ trả lại hắn.
Nghe đồn phản quân sắp đánh tới, ta bèn tính đường quay về quê trốn một thời gian.
Nhưng sự đời khó đoán, kế hoạch chẳng theo kịp thời cuộc, dân chạy loạn và thổ phỉ kéo đến như châu chấu, như ong vỡ tổ.
Nhà nào có quyền có thế đều đã được báo trước, ai có thể chạy đều đã lũ lượt bỏ trốn.
Chỉ còn thường dân như ta bị cuốn theo giặc cướp, một đường chạy trốn về phương Bắc, tìm lấy đường sống.
Chớp mắt thấy lương thực còn quý hơn bạc, hơn cả vàng, thậm chí còn quý hơn cả mạng người.
Ta đổi hai mươi lượng bạc lấy bốn cái bánh khô, giữ sát bên mình, không dám để lộ.
*Thổ phỉ lướt qua như lược chải tóc, binh lính tràn qua như lược chải sắt.
(*Nghĩa bóng: Cướp thì còn nương tay, chứ binh lính đánh đến thì càn quét không chừa thứ gì.)
Ta lẩn trong đám dân chạy nạn, cùng họ tranh giành hơi thở cuối cùng.
Trong ngôi miếu hoang, đói đến hoa mắt chóng mặt, ta nhìn thấy một phụ nhân n.g.ự. c lép xẹp như túi gạo rỗng, chẳng còn giọt sữa nào, mà đứa bé trong lòng khóc đến khản cả tiếng không phát ra được nữa.
Ta không đành lòng, bẻ một góc bánh, lặng lẽ đưa cho nàng.
Người đói lâu, ngũ giác đã tê dại, chỉ còn khứu giác nhạy bén đến rợn người với thức ăn.
Có người ngửi thấy mùi bánh, bỗng hét lớn:
"Nàng ta có đồ ăn!"
Hồng Trần Vô Định
Đám người như lũ sói đói dần dần vây quanh ta, ánh mắt u tối âm trầm, như nhìn một miếng thịt béo.
Ta hoảng loạn ném nửa cái bánh còn lại ra phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!