2
"Bồ Đào, chậu mẫu đơn trắng này cũng là biểu ca của ngươi tặng sao?" Tô tiểu thư ngắm chậu Bạch Sư Tử càng nhìn càng thích, "Đại ca ta trong phòng cũng có một chậu, nhưng còn lâu mới nở đẹp như thế này. Biểu ca ngươi thật biết thương ngươi đấy."
Sợ Tô tiểu thư hiểu lầm, Chu Dụ Thanh không chịu để lộ thân phận của ta, chỉ nói ta là biểu muội nhà quê đến nương nhờ.
Tô tiểu thư nhìn chậu hoa, khẽ cười lạnh.
Ta vội vàng ôm chậu hoa lên như dâng báu vật, đặt trước mặt nàng:
"Tô tỷ tỷ, biểu ca ta nói, nếu tỷ thích thì tặng tỷ đấy."
Nàng liếc qua chậu hoa, lại liếc sang y phục trên người ta, sắc mặt khinh khỉnh lắc đầu:
"Thứ ngươi chạm vào rồi, ta không cần nữa."
"Huống hồ ta muốn gì từ Chu thiếu gia, cần gì phải qua miệng ngươi truyền lời?"
Ta tưởng nàng giống Chu Dụ Thanh, mắc bệnh sạch sẽ, vội vàng giải thích:
"Ta tắm bốn lượt mới đến, chậu hoa này quý lắm, ta cũng không dám chạm vào, tuyệt đối không bẩn."
Tào tiểu thư đứng bên nghe không nổi nữa, lén kéo ống tay áo ta, nhỏ giọng bảo:
"Đồ ngốc, váy áo hôm nay của ngươi may ở đâu thế? Trông cứ như váy của Tô tiểu thư ấy."
Ta cúi đầu nhìn váy lục thủy màu xanh biếc trên người, lại ngước nhìn váy lụa màu trắng nhạt của Tô tiểu thư, thật chẳng thấy giống chỗ nào.
"Về kiểu dáng màu sắc thì khác, nhưng ngươi nhìn kỹ hoa văn thêu Tô Châu trên váy mà xem, chẳng phải giống hệt cách thêu sao? Tô tiểu thư ghét nhất là có người bắt chước nàng, khi nãy còn nói ngươi là Đông Thi bắt chước Tây Thi đấy."
Chu Dụ Thanh cũng từng nói ta bắt chước Tô tiểu thư nhấp trà nhỏ giọng là Đông Thi bắt chước Tây Thi.
Hồng Trần Vô Định
Tuy không hiểu rõ là khen hay chê, nhưng đoán chắc không phải lời hay.
Trong lòng ta bắt đầu bất an, không biết phải làm sao để xin lỗi Tô tiểu thư cho phải đạo.
Tào tiểu thư lại nói khẽ:
"Ngươi là người nơi khác đến, nếu có món gì lạ hoặc đặc sản quê nhà, đem tặng nàng ấy một món, có khi nàng ấy sẽ tha thứ."
Ta còn chưa kịp hỏi rõ Tào tiểu thư nên đưa gì.
Tô tiểu thư đã gọi nàng đi, một đám khuê nữ rủ nhau ngắm cá, chỉ còn mình ta lẻ loi ngồi bên hồ.
Gió lùa qua liễu rủ, ta ngắm chậu hoa dành dành mà Tô tiểu thư mang theo, trong lòng liền nảy ra chủ ý.
Ta ngồi bên hồ đến khi cánh hoa rụng lả tả phủ đầy trên áo, ánh dương cũng đã ngả xế.
Một chiếc giỏ hoa đan từ liễu xanh biếc vừa khéo vừa vặn ôm trọn chậu dành dành.
Ta còn chưa kịp thưởng thức, đã nghe sau lưng có tiếng khen vang lên:
"Khéo tay quá! Cái giỏ này tinh xảo thật đấy!"
Ta ngẩng đầu lên.
Là một công tử áo xanh, dáng vẻ lớn hơn Chu Dụ Thanh độ năm sáu tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!