Chương 1: (Vô Đề)

1

"Người mua ngươi không phải cái nhà họ Chu thu tô này đâu, mà là Tào gia ở đầu thành phía nam mở học đường kia kìa."

Lưu ma ma vừa nói xong, ta cũng sững cả người:

"Vậy... vậy giờ phải làm sao?"

Lưu ma ma nheo mắt nhìn chằm chằm vào lông mày và bộ n.g.ự. c của ta, còn giữ chút hy vọng cuối cùng:

"Hắn đã ngủ với ngươi chưa?"

Ngủ rồi.

Ngủ đến gần nửa tháng rồi ấy chứ.

Lưu ma ma như thể vừa mất mẹ ruột, ngồi bệt xuống đất, mặt mày ủ rũ, vừa đập gạch vừa khóc rống:

"Tiểu thư mà Chu gia định cưới thì bỏ trốn, còn ngươi thì thân đã bị phá, ta biết lấy đâu ra bạc mà bồi hoàn đây hả trời!"

Ta cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền gạch, không dám hé miệng một lời.

"Còn một tháng nữa là đến kỳ giao người, ta biết tìm ai thay ngươi đây?"

Nói đến "một tháng", Lưu ma ma bỗng bật dậy như lò xo:

"Không đúng! Là do ngươi sai trước! Ai bảo ngươi đến sớm làm chi? Số bạc này ngươi phải đền!"

... Phải đền cho Tào gia bao nhiêu bạc vậy?

"Hai mươi lượng."

Hai mươi lượng?!

Bán ta đi thêm bốn lần nữa cũng chưa đủ.

"Không biết ngươi đi vận gì mà tốt đến vậy, trong bao nhiêu cô nương mà Tào đại công tử lại chọn trúng ngay ngươi, chỉ vì ngươi đến từ Huệ Châu! Nói sẽ cưới ngươi về làm tiểu thiếp chính quy, sau này nếu sinh được quý tử thì ngày lành tháng tốt chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm!"

Nghĩ đến hai tháng qua, ta hết lòng lấy lòng Chu Dụ Thanh, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.

Hắn què chân, ta liền nấu nước thông đỏ xông mỗi ngày cho hắn chườm, tay ta còn bị ấm trà làm phỏng hai vết to bằng đồng tiền, đến giờ vẫn còn rát.

Hắn kén ăn, ta sáng sớm ra chợ chọn hoa quả tươi nhất, gọt vỏ bỏ hạt, tận tay đút cho hắn ăn.

Vậy mà hắn vẫn chê ta quê mùa, mắng ta ngu ngốc, bảo không bằng Tô tiểu thư đối diện vừa kiều mỵ vừa duyên dáng.

Ta liền bắt chước Tô tiểu thư, học nàng nhấp một chén trà mười tám lần mới cạn, học nàng cúi đầu dùng khăn tay che miệng cười mà không vương chút son phấn.

Vậy mà Chu Dụ Thanh lại bảo ta học đòi mà chẳng ra gì, nói son môi của ta làm bẩn cả khăn.

Bao công sức ta bỏ ra chỉ để cầu được một danh phận tiểu thiếp.

Ai dè đó vốn là thứ Tào gia đã định sẵn cho ta!

Ta vừa hối hận vừa tức, chỉ hận không thể tự vả hai bạt tai cho tỉnh ra.

Nhưng hối hận cũng muộn rồi, ta vội nghĩ ra kế, liền níu lấy tay áo Lưu ma ma:

"Lưu ma ma, hai mươi lượng bạc ấy, có đánh c.h.ế. t ta cũng không đền nổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!