Mây đen dày đặc không chỉ là để trang trí, sau khi vào đêm trời bỗng nhiên đổ mưa như trút nước, Lý Ý Lan không dám ra ngoài mưa, đành ở lại trong nha môn đợi mưa tạnh.
Thời tiết thế này mà đội mưa ướt áo đi dạo kỹ viện cũng không hợp với lẽ thường, mọi người bèn uống trà bồi quân tử, ngồi tán gẫu trong đại sảnh.
Vì có Bạch Kiến Quân ở đây nên đề tài không đi xa được, trong phòng hầu như chẳng ai lên tiếng, cũng may bầu không khí không quá gượng gạo, dù sao người ngồi đây đều có chút định lực.
Dạo này quận trưởng bị nhóm Lý Ý Lan quay như chong chóng, gánh trên vai việc phòng giữ cổng thành, đến bây giờ vẫn chưa trở lại, chắc đang bị cơn mưa ngăn bên ngoài.
Lý Ý Lan tranh thủ thời gian đi cho cho bồ câu ăn, Ký Thanh vốn định bám theo hắn, nhưng Lý Ý Lan muốn yên tĩnh một mình nên bèn ấn cu cậu ngồi về ghế.
Khổ nỗi chẳng biết con chim bồ câu kia ở trong chùa hay ăn cái gì mà cứ không mảy may hứng thú với thức ăn hắn cho.
Không chỉ ngó lơ hạt kê rải dưới đất, thậm chí lấy thìa mớm cho nó cũng mặc kệ.
Lý Ý Lan mớm không nổi, liền dí dí cái thìa dài vào đầu nó, nghĩ thầm người trong chùa không cảm kích thì thôi, ngay cả con chim cũng kiêu ngạo thế này, đúng là khiến người ta ức chế gấp bội.
Con bồ câu ngứa đòn kia không hiểu được tâm sự của hắn, chỉ nhanh nhảu ló cái đầu nhỏ, nhìn dáo dác vào hắn bằng cặp mắt đen láy.
Những giọt mưa dưới mái hiên kết thành màn mưa, trút ào ạt xuống đất, tạo nên một cảm giác thư giãn kỳ diệu.
Tâm tư Lý Ý Lan chìm chìm nổi nổi, cuối cùng giống như nước mưa đổ ra sông lớn, hội tụ tại nơi tình cảm gốc rễ của con người.
Tri Tân mới đi hồi sáng, bây giờ rảnh rỗi, Lý Ý Lan nhiều lần nhớ tới y.
Kỳ thực mới quen nhau trong khoảng thời gian ngắn ngùi, những sự kiện cùng nhau trải qua cũng có hạn, nhưng tâm trí Lý Ý Lan chẳng hề trống trải, không bao lâu sau hắn liền nhớ tới rất nhiều ký ức vụn vặt.
Hắn nhớ tới ánh mắt Tri Tân lần đầu ngước nhìn về phía mình khi đang ngồi trong nhà lao, nhớ ánh sáng phủ trên áo cà sa khi y rời khỏi nha môn chẳng buồn ngoảnh đầu lại, nhớ gương mặt nhăn lại vì đau khi ở nhà của người thợ mộc…… Từng hình ảnh, từng khung cảnh, từ thuở khách sáo xa cách đến khi rũ mi khẽ cười, thuận theo tự nhiên mà quen biết cho tới hôm nay, sau đó giao tình bỗng dưng bị cắt đứt bởi một cái quay lưng đột ngột sáng nay.
Lúc đó nha dịch gọi hắn đến cổng trước, Lý Ý Lan dù không muốn nhưng vẫn phải nói lời tạm biệt với Tri Tân.
Mà cứ đi được năm bước hắn lại không kiềm lòng nổi, lại quay đầu ngóng nhìn về phía sau.
Tri Tân vừa bước tới cổng vòm, cũng chẳng biết có phải vì có cảm ứng hay chăng, đúng lúc ấy y cũng quay người lại.
Lại một lần bốn mắt tương giao mà cả hai đều không dự liệu được trước, có một số cảm xúc mà ngày thường sẽ không bộc lộ ra, song bây giờ lại không rảnh giấu diếm nữa.
Lý Ý Lan không cần nghĩ cũng biết gương mặt mình lúc này đang tỏ vẻ quyến luyến chẳng nỡ xa rời, nhưng hắn lại không hiểu được vẻ mặt của Tri Tân.
Biểu cảm của y vẫn bình thản như cũ, song ánh mắt lại sâu thẳm lạ thường, dường như đang khổ não vì chuyện gì đó, vừa như đang đắn đo suy nghĩ, cho nên ánh sáng nơi đáy mắt thậm chí chẳng hiện ra.
Lý Ý Lan phát hiện ra trong khoảnh khắc đối diện với mình, y ngẩn ngơ một thoáng chốc, khóe môi khẽ động.
Lý Ý Lan cứ ngỡ y sẽ nói gì đó, nhưng cái nhếch môi ấy chỉ lan ra thành một nụ cười, Tri Tân gật đầu với hắn, sau đó quay người lại, lững thững rời đi.
Bởi vì Ký Thanh thúc giục nên lúc đó Lý Ý Lan đi vội vàng, không nghiền ngẫm cẩn thận tư vị ấy, giờ phút này mưa đêm sinh u sầu, hắn mới chậm chạp nhủ thầm, bất kể kết quả ra sao, phải chi lúc ấy mình níu giữ thì tốt rồi.
Dù sao đó mới là bản tâm của mình, cơ mà giờ có nói gì cũng thành vô ích.
Hướng gió bất định khiến mu bàn tay Lý Ý Lan bị bắn một vài hạt mưa li ti, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận nỗi lưu luyến và ưu tư khắc khoải nhường này, trong ánh mắt đong đầy những suy nghĩ.
Lúc thì nghĩ ở một khoảng trời khác cách ngoài chục dặm, không biết tại ngôi chùa thành Bắc giờ phút này có đang đổ mưa tầm tã như thế này không? Lúc thì nghĩ nếu người kia đã về chùa rồi thì có lấy lại được sự an nhàn và tự tại không? Bây giờ y đang làm gì, là đang tĩnh tọa hay đang chép kinh, hoặc có chăng đang thắp đèn tâm sự thâu đêm cùng bạn cũ?
Và không biết lần gặp mặt tiếp theo có còn cách xa nữa không……
"Lục ca?"
Xưa nay Nhiêu Lâm chẳng bao giờ mưa lâu, chưa hết hai nén nhang là những giọt mưa dưới mái hiên đã tạnh vơi, Giang Thu Bình trong đại sảnh đang nóng lòng muốn điều tra vụ án, bèn lập tức bảo Ký Thanh đi gọi người.
Ký Thanh mới đi ra từ sau góc tường liền thấy Lục ca nhà mình đang ngồi thừ người cạnh lồng chim, không biết trong đầu nghĩ ngợi gì, cơ mà vừa nhìn đã biết tâm trạng đang nặng nề lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!