Chương 43: Càn Đán

Lý Ý Lan cảm giác có lẽ mình nghi thần nghi quỷ quá rồi.

Nhưng động tác gõ nhịp âm thầm của Đỗ Thị Nhàn thực sự khiến hẳn nảy sinh một chút liên tưởng không tốt lành gì.

Lý Ý Lan liếc nhìn bóng lưng Đỗ Thị Nhàn, nhủ bụng: Nam tử này bỗng dưng từ đầu xuất hiện giúp bọn họ phá giải câu đố hạt sen, mục đích của hắn là tiền tài hay không chỉ đơn giản như vậy?

Ở ven đường cách một trượng về phía trước, có một sạp hàng nhỏ bán tượng gỗ, Tri Tân tình cờ phát hiện một chiếc mõ gỗ trong những món hàng được bày bán.

Chiếc mõ gỗ nọ dài chừng hai tấc, cao một tấc rưỡi, chất gỗ có vẻ không tốt lắm, bề mặt được phết một lớp sơn đỏ để che đi mà thậm chí nước sơn cũng loang lổ, không còn tính thẩm mỹ của đồ gỗ.

Món đồ này nom tầm thường hết sức, nhưng khi nhìn nó, trong lòng Tri Dân vẫn trào dâng cảm giác gần gũi.

Y trú tại nha môn đã gần nửa tháng nay, trong nha môn không có những đồ vật mà chùa miếu thường dùng, y không thể yêu cầu Lý Ý Lan làm một gian Phật đường trong nha môn cho y được, đành phải tự mình thích ứng với hoàn cảnh.

Hầu như y cần gì Lý Ý Lan cũng đáp ứng ngay, tháng ngày ở nha môn kỳ thực cũng trôi qua nhanh như trên núi thôi, chỉ là bây giờ thấy vật làm y cứ đâm ra nhớ nhung theo bản năng.

Gặp nhau tức là có duyên, Tri Tân càng nhìn càng cảm thấy chiếc mõ gỗ này mộc mạc đáng yêu, quyết phải mua cho bằng được.

Ngặt nỗi tăng nhân từ trước đến nay đều ngũ uẩn giai không[1], trong túi y cũng trống trơn chẳng có xu nào.

Tri Tân ngoảnh đầu nhìn Lý Ý Lan, muốn xin vị thí chủ dễ tính này cho vay mấy đồng tiền, ai dè y vừa mới ngước lên thì trùng hợp bắt gặp ánh mắt Lý Ý Lan đang nhìn về phía Đỗ Thị Nhàn.

Đó là một ánh nhìn ẩn chứa ý tứ vô cùng sâu xa.

Đầu Lý Ý Lan không nghiêng mà chỉ hơi hạ thấp một chút, ánh mắt hướng về phía trái bên trên, mi mắt rũ xuống lộ ra một ít tròng trắng, ngoài vẻ mặt chăm chú còn có cả một thứ cảm xúc ác liệt không mang ý tốt.

Tri Tân nhớ tới dáng vẻ hiền lành của hắn mọi khi, y ngỡ ngàng, ngộ ra dường như trước nay y chẳng hề nghĩ rằng Lý Ý Lan cũng là kẻ có tâm cơ.

Tuy nhiên không nghĩ thì không nghĩ, sự thực vẫn là sự thực.

Thường có câu con người chẳng ai hoàn mỹ, Lý Ý Lan có như thế nào thì đều là hắn, chẳng qua là bản thân y lầm tưởng về hắn mà thôi.

—— Tri Tân hoàn hồn, cụp mắt chắp tay, âm thầm niệm Phật trong lòng.

Y đã là người lục căn thanh tịnh, cho dù Lý Ý Lan đang suy nghĩ gì hay Đỗ Thị Nhàn có chỗ nào khiến người khác chú ý, thì tất cả những dòng sóng ngầm mãnh liệt ấy đều chẳng liên quan gì tới y.

Tri Tân nôn nao nghĩ, đáng lẽ ban đầu y không nên dọn vào ở trong nha môn.

Sau một nén nhang, cả nhóm về tới nha môn.

Suốt quãng đường Lý Ý Lan không kề biểu hiện khác thường gì, bấy giờ về đến nơi, Tri Tân biết sau đó bọn họ phải tiếp tục phá án nên bèn chào tạm biệt mọi người ở tiền viện để tránh hiềm nghi.

Chín người còn lại đi thẳng đến sảnh chính, tụm lại với nhau bắt đầu hồi âm cho Khoái Tai môn.

Đáp án là do Đỗ Thị Nhàn giải ra, đúng ra thư cũng nên để hắn viết.

Đỗ Thị Nhàn thì không ý kiến gì cả, vì muốn nhanh nhanh xong việc để còn về nên Lý Ý Lan vừa bảo hắn viết là hắn ngồi xuống luôn.

Đáng tiếc bộ dạng hắn trông cũng ra dáng lắm mà chữ viết lại như gà bới, Giang Thu Bình không nhìn nổi nên cuối cùng liền phất tay bảo hắn đứng sang một bên.

Tiếp đó Đỗ Thị Nhàn thì đọc còn Giang Thu Bình thì viết, đáp án nhanh chóng được viết xong.

Bởi thư cần đưa xuống nước nên trong lúc chờ bọn họ viết thư rồi phơi khô, Vương Kính Nguyên đã dùng chậu rửa mặt để nấu chảy một đống nến, sau khi tách sợi bấc ra, hắn ngâm lá thư đã khô vào trong chậu sáp dầu.

Đợi đến khi bức thư thấm đẫm sáp đã khô, Lý Ý Lan cuộn nó lại nhét vào ống trúc mảnh, lại dùng sáp bịt kín miệng ống sau đó mới buộc lên lưng con cóc nọ.

Xong xuôi hắn lấy một chiếc khăn đen để bọc nó lại, đưa cho Vương Cẩm Quan: "Tẩu tử, làm phiền tỷ đi một chuyến, thả nó xuống hồ Cô Y."

Vương Cẩm Quan nhận lấy rồi quay người đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!