Chương 42: Hồ Tiêu

Có lẽ Lý Ý Lan bị mấy chuyện kỳ quái trong bạch cốt án đầu độc rồi nên khi thấy con ếch quỷ dị này, hắn vẫn tỉnh bơ.

Dù sao xương cốt của người chết còn có thể kêu oan, thì súc vật nói tiếng người cũng chẳng phải chuyện lạ.

Hắn ra tay cực nhanh, con ếch kia còn chưa kịp phản ứng thì tờ giấy đã hóa thành một cái bóng trắng, bị hắn kẹp giữa ngón tay.

Mọi người trầm trồ ngạc nhiên, vừa hâm mộ hắn là bậc cao thủ võ lâm, vừa sợ con cóc kia bị cướp đồ sẽ nhổ nước dãi vào hắn.

Mặc dù dịch nhớt của cóc không độc lắm, nhưng con vật nhỏ này nom xấu xí như thế, chất lỏng nó phun ra đương nhiên cũng khiến người ta né như né tà.

Song con cóc kia như thể hiểu tính người vậy, động tĩnh lớn như thế mà nó vẫn nằm im một chỗ ho khan.

Ký Thanh càng nghe càng thấy thú vị, bèn dùng vai huých Lục ca nhà mình, tìm người chung cảm nhận: "Lục ca, huynh có thấy nó khá giống huynh không?"

Con cóc này cứ ho khù khụ liên hồi, Lý Ý Lan lúc phát bệnh cũng y hệt vậy.

Ý Ký Thanh là nói đến tiếng động, chính cậu ta thì hiểu nhưng chẳng nói rõ ràng lắm, cho nên lời này lọt vài tai Lý Ý Lan lại biến thành so sánh ngoại hình.

Bị người ta chê bai tướng mạo ngay trước mặt như thế đương nhiên sẽ chịu đả kích không nhỏ, Lý Ý Lan vốn đang định mở tờ giấy ra, nhưng vừa nghe câu này thì bao nhiêu suy nghĩ bay biến hết sạch.

Hắn ngẩng lên dòm Ký Thanh, muốn nhìn xem thằng nhóc tùy tùng của mình có đang đùa hay không.

Cơ mà Ký Thanh lại đang nghiêm túc, Lý Ý Lan vừa nhìn cái điệu cười hì hì kia là biết cu cậu không nói giỡn.

Cho nên, hắn và anh bạn vừa xuất hiện dưới đất thật sự…… trông khá giống nhau ư?

Con người dù có đẹp đến mấy thì đến lúc bệnh giai đoạn cuối cũng sẽ tàn tạ héo hon.

Lý Ý Lan bệnh lâu nên không có tự tin, nhưng dù sao cũng tự mình biết mình.

Xưa nay hắn không tự nhận mình anh tuấn hay tiêu soái cỡ nào, nhưng hắn cũng không nghĩ mình lại lưu lạc tới nông nỗi ngang bằng con cóc.

Dẫu chỉ là tương tư đơn phương thôi, nhưng bị người ta chê xấu thì cảm thụ vẫn khác nhau chứ.

Tâm tình Lý Ý Lan phức tạp, ma xui quỷ khiến liếc Tri Tân một cái, thấp thỏm sợ Tri Tân sẽ lộ ra vẻ mặt tán thành hay chế giễu.

Cũng may Tri Tân hoàn toàn không nhìn hai người bọn họ, ánh mắt y vẫn chăm chú hướng xuống dưới đất.

Lý Ý Lan vốn cũng muốn xem Tri Tân đang nhìn cái gì, song Ký Thanh vẫn đang mong chờ câu trả lời của hắn, nếu không đáp thì chẳng biết thằng oắt này sẽ phát ngôn ra câu gì kinh người nữa.

Hắn bèn dời mắt đi, giơ tay gõ một cái lên đầu Ký Thanh, kiên định nói: "Không hề."

"Thế thì cảm giác của huynh có vấn đề rồi." Đầu Ký Thanh chẳng thấy đau tẹo nào, cậu ta vẫn hùng hồn nói, "Nó ho giống hệt huynh kia kìa!"

Té ra cậu ta đang nói đến tiếng ho, sau khi tỉnh táo lại, Lý Ý Lan quả thực không biết nên cười hay mếu nữa.

Hắn chợt nhận ra tâm thái của mình đã thay đổi, ngày xưa hắn chẳng bao giờ để ý chuyện ngoại hình, vậy mà bây giờ……

Hắn quay đầu nhìn Tri Tân, vừa nhìn thì tất cả suy nghĩ linh tinh trong đầu cũng biến mất, bởi vì Tri Tân đã quỳ một gối xuống cạnh hắn, đang định vươn tay bắt con cóc kia.

Lý Ý Lan đã lấy đi vật trên người con cóc rồi, hắn không hiểu Tri Tân muốn làm gì, bèn cất tiếng thắc mắc: "Đại sư?"

Tri Tân đặt mu bàn tay phải xuống đất, cách con cóc chừng một thước, y chờ trong giây lát thấy nó không phản ứng thì lại nhẹ nhàng nhích lên nửa thước nữa.

Nghe tiếng hắn gọi, y khẽ đáp: "Hả?"

Lý Ý Lan cảm thấy khí chất của Tri Tân không thích hợp để làm chuyện loại này, liền cười bảo: "Ngươi muốn bắt nó à? Để ta bắt cho, ta nhanh tay hơn."

"Nó đang không động đậy mà, không sao đâu, ta tự bắt được." Tri Tân cười cười, sau đó từ từ đưa tay lại gần, luồn qua chỗ khuất tạo thành vòng vây, chụp lấy con cóc từ trên xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!