Chương 37: Bán Hạ

Hình dạng tượng gỗ không đủ vuông vắn, rơi xuống đất xong còn lăn thêm hai vòng nữa.

Dị động này khiến mọi người đều chú ý, song hiện tại Lý Ý Lan quan trọng hơn, nên cũng chẳng ai đoái hoài đến nó.

Chỉ có Trương Triều là khá cẩn thận, lúc đi ngang qua có dùng mũi chân đẩy nó ra cách mấy thước, tránh trường hợp ai đó bất cẩn giẫm nát vật chứng.

Sau khi phun ra mớ máu đờm kia, Lý Ý Lan được đặt nằm thẳng xuống mặt đất, tốt xấu gì cũng đã hô hấp trở lại, tuy chỉ thở thoi thóp thôi nhưng vẫn đủ khiến mọi người vui mừng.

Tri Tân ngồi dưới đất, lòng bàn tay áp lên ngực Lý Ý Lan, nơi đó phập phồng yếu ớt, tựa như đom đóm buổi sáng lúc tỏ lúc mờ, nhưng đom đóm tuy nhỏ vẫn tỏa hào quang, không sợ hãi đêm đen – thứ khiến người ta mù quáng nhất, Lý Ý Lan khá giống nó.

Sinh mệnh không dài, vừa đông vừa bận, Tri Tân rất thích loài vật nhỏ này.

Người quan tâm hắn đều có mặt ở đây, Tri Tâm lấy lại bình tĩnh, nỗi lo lắng rút đi như thủy triều, tầm mắt lập tức hướng đến bức tượng gỗ phía ngoài đám đông.

Trái tim nhảy vọt tới họng nay đã trở về trong lồng ngực, mọi người bấy giờ mới phát hiện phòng này không thể nào ở được nữa, sắc hương vị đầy đủ, quá sức buồn nôn.

Giang Thu Bình nghĩ đàn hương có công dụng an thần, đại sư lại am hiểu y thuật, mà Lý Ý lan mỗi khi rảnh rỗi cũng thích ghé phòng y, bèn đề nghị: "Hay là tạm thời đưa đại nhân sang phòng của đại sư đi."

Ký Thanh không có ý kiến gì, cậu còn đang chìm trong trạng thái mù mờ ngơ ngác, tuy nhiên Vương Cẩm Quan thì không đồng ý.

Việc này xảy đến đột ngột, lúc đến nàng hốt hoảng quá, ngoại trừ cứu người cũng chẳng có ước mong gì khác, giờ tình hình đã ổn định, lý trí và ý thức về nguy cơ cũng quay trở lại, nàng nói quyết đoán: "Không, đệ ấy và Ký Thanh đến chỗ ta.

Căn phòng này tạm thời đừng quét dọn, trước khi Hành Cửu tỉnh lại, bất cứ ai cũng không được phép vào đây, giờ tất cả ra ngoài hết đi."

Giang Thu Bình phải cảm thán rằng nàng phản ứng quá nhanh nhạy, trong phòng toàn là dấu vết ban đầu, lỡ có gì bất thường thì kiểm tra cũng thuận tiện.

Ngô Kim cao to vạm vỡ, chủ động cõng Lý Ý Lan, Ký Thanh và Vương Cẩm Quan theo sát hai bên trái phải, ngay lúc mọi người hớt hải định rời đi, Tri Tân đột nhiên nói: "Phu nhân, ta có thể cầm thứ này lên xem được không?"

Vương Cẩm Quan ngoảnh lại, thấy y chỉ tay vào bức tượng gỗ kia, nàng toan gật đầu nhưng rồi lại dừng, nói lời từ chối: "Muộn lắm rồi, đại sư đừng hao tâm tốn sức nữa.

Chờ ngày mai dọn dẹp xong rồi ta sẽ mang qua cho ngươi."

Tri Tân cũng không ép buộc: "Được."

Nhốn nha nhốn nháo, dọn dọn rửa rửa, đến khi sắp xếp cho Lý Ý Lan xong xuôi thì đồng hồ nước vừa chỉ giờ Mão, không kịp về ngủ bù nữa, mọi người cũng chẳng có lòng dạ nào mà chợp mắt nổi, đành chen chúc trên chiếc bàn bát tiên trong phòng Vương Cẩm Quan, thức khuya dậy sớm mở hội nghị.

Lần này Tri Tân không về phòng để tránh, bạch cốt án lúc trước không có liên quan trực tiếp đến y, song hiện tại y rất quan tâm nguyên nhân vì sao Lý Ý Lan thổ huyết hôn mê.

Không còn đề hình quan chủ trì đại cục, Giang Thu Bình giỏi ăn nói bèn đảm nhận trọng trách này, y hỏi Ký Thanh: "Trước đây mỗi khi đại nhân phát bệnh, có từng xuất hiện tình huống này không?"

"Chưa từng có." Ký Thanh bình tĩnh đến lạ, "Chỉ có một lần đờm nôn ra dính chút tơ máu, đại phu nói là ho dữ dội quá nên cổ họng bị tổn thương, mà cơ thể cũng không bị sưng phù."

Cậu trả lời rất nhanh chóng và chu đáo, sau đó còn quay sang hỏi đại phu: "Lang trung đại ca, có phải Lục ca của ta bị trúng độc không?"

Nếu trong phủ đã tồn tại một tên nội gián, vậy thì khó bảo đảm không có tên thứ hai thứ ba, Giang Thu Bình cảm thấy suy đoán của cậu vô cùng hợp lý.

Vị đại phu bị Ngô Kim kéo tới đã kiểm tra xong, đang ngồi trên bàn gà gật mệt mỏi, Vương Kính Nguyên tốt bụng đẩy hắn ta một cái, đại phu giật mình tỉnh dậy, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình thì cũng hơi hoảng loạn.

Đạo sĩ ghé vào tai hắn ta nói nhỏ mấy câu, lang trung thấy đây là câu mình trả lời được, liền bình tĩnh nói: "Không phải trúng độc, màu môi của vị đại nhân này vẫn như thường, móng tay không thâm xanh, hai lỗ tai sạch sẽ, máu ở đầu ngón tay cũng không làm đổi màu châm bạc, chỉ bị nổi sởi ẩn, sốt cao tỏa nhiệt, thượng thổ hạ……"

Hạ có tả hay không thì hắn không biết, lang trung vốn định cởi quần ra xem, nhưng tay vừa mới kéo dây buộc khố của Lý Ý Lan thì Ký Thanh đã sầm mặt quát "Làm gì đấy hả?", tiếng quát khí thế hệt như sơn tặc quát "Muốn mạng hay muốn tiền?", lang trung bị cậu dọa điếng người, đành oán thầm người sang quý đúng là rách việc quá đi mất.

"……Ờm." Lang trung đột nhiên im bặt, ngừng một lúc rồi mới đưa ra kết luận, "Đây là sởi phong." (Sởi rubella đó)

Vương Cẩm Quan rõ ràng không hài lòng với đáp án này, nàng khẽ nhíu mày: "Đang yên đang lành, sao đệ ấy lại nổi sởi phong?"

Lang trung nói: "Phu nhân nhầm rồi, phổi của vị đại nhân này rất yếu, vốn phải kiêng kỵ nhiều hơn người bình thường.

Nhụy hoa mùa xuân, tơ liễu mùa hè, những chất gây kích ứng trong đồ ăn thức uống hay các nhân tố xấu gây trúng gió, nóng sốt, tất cả đều có khả năng khiến cho Nhậm Xung của ngài ấy mất cân đối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!