"Hũ nghe xuất hiện sớm nhất trong một cuốn ghi chép binh gia vào 700 năm trước, là một thủ đoạn điều tra tình huống quân địch vào thời bấy giờ."
Tri Tân là một người thầy giáo tốt, y vừa nói vừa nhấc ấm trà rót một ít nước, nhúng ngón tay trỏ của mình vào rồi phác họa một hình vẽ lên trên bàn.
"Hình dạng của nó ghi chép ở thời đó là một cái hũ đồng miệng nhỏ bụng to.
Người ta bịt một tấm da thuộc lên miệng hũ, lúc xảy ra chiến tranh lính trinh sát sẽ chôn nó ở ngoài tường thành, lớp da thuộc ngang bằng với mặt đất, nằm sấp xuống áp tai lên lớp da là có thể nghe thấy tiếng vó ngựa hơi có quy mô trong phạm vi mười dặm."
Có thể nghe được động tĩnh cách xa như vậy quả thực vô cùng lợi hại, nhưng nó dường như chẳng hề phù hợp với tình huống mà Lý Ý Lan đang phải đối mặt.
Mọi người thường hay thảo luận vụ án ở nhà ăn, nơi đó chỉ có mỗi cái bàn bát tiên là giấu người được, âm lượng nói chuyện cũng chỉ ở mức bình thường, hơn nữa nếu thực sự có người thì trong khoảng cách vài bước Lý Ý Lan nhất định sẽ phát hiện ra, hắn quan sát hình vẽ trông giống cái vò kia, đắn do hỏi: "Nhất định phải nằm xuống ghé tai vào miệng hũ sao?"
Tri Tân hé miệng một thoáng rồi lại khép lại, sau đó nhìn Lý Ý Lan nói: "Ta có thể hỏi Lý huynh lý do là vì sao được không? Nếu ta không hiểu rõ dụng ý của ngươi thì đáp án khó mà đi thẳng vào vấn đề lắm."
Lý Ý Lan cũng không kiêng kị gì y, bèn thẳng thắn nói ra nghi ngờ có kẻ nghe lén trong nha môn.
Tri Tân sửng sốt, tuy biết hắn bận rộn nhưng không ngờ tình cảnh của hắn lại khó khăn đến vậy, đúng là loạn trong giặc ngoài, trong lòng Tri Tân bất chợt dâng lên niềm thương cảm, nhìn từ lập trường của đại phu thì hiện giờ, Lý Ý Lan còn thích hợp làm một hòa thượng thanh tâm quả dục hơn là y.
Nhưng nỗi chán chường thì ngước mắt là có thể thấy được, Lý Ý Lan tuy rằng ốm đau bệnh tật, song ánh mắt lại chưa từng tăm tối.
Tri Tân cũng không biết nên bội phục hắn là kẻ dũng không sợ hãi hay là trót đâm lao thì theo lao, đành bất đắc dĩ mím môi cười, ngẫm nghĩ theo tiền đề mà Lý Ý Lan vừa đưa ra.
Một hồi lâu sau y vẫn không ngước mắt lên, dường như còn đang đăm chiêu suy nghĩ, song trong ý thức đã tích ra được một phần nội dung, y vẫn duy trì tư thế cụp mắt, bảo với hắn rằng: "Cũng không phải, đây là hũ nghe sơ khai nhất, sau đó nó được cải tiến thành hình thức mới, ta chỉ biết là còn có ba loại nữa, lần lượt là vại nghe, bao tên[1] và ống tước thế[2].
Trước tiên nói về vại nghe đi."
"Vại nghe giống với hũ nghe ban đầu, cũng có hình cái bình đồng tương tự, song phần đầu nó lớn hơn, phần khoang bên trong đủ cho một người ngồi.
Trong binh thư《Hổ Tiếu Ngâm》có chép, người mù bởi vì mắt không thể nhìn thấy, cũng không biết nơi nào có thể trốn, mà thính lực lại vượt xa người thường, cho nên xưa nay bọn họ luôn được xem là lựa chọn hàng đầu để sử dụng vại nghe."
(Vại nghe thì giống hũ nghe nên mình ko chú thích nữa nhé, mn cứ biết là nó có miệng to và nghe được xa hơn hũ nghe.)
"Loại vại nghe này có thể nghe được xa hơn, nghe đâu con sông băng cách ngoài mười dặm chỉ nứt ra một vết, cũng không thoát khỏi đôi tai của những trinh sát mù này."
Qua ngôn ngữ ôn hòa của Tri Tân, nội dung xa lạ mà tối nghĩa ấy không hề có vẻkhô khan, Lý Ý Lan nghe y nói từ từ chậm rãi, thảng thốt ngỡ như người đối diện là một ngọn núi hay một đại dương, tuy cũng trạc tuổi nhau mà sao người ta hiểu biết nhiều đến vậy nhỉ, cảm xúc ấy chẳng phải đố kị, chỉ thôi thúc hắn sẵn lòng rửa tai lắng nghe.
Đại sư còn khó gặp hơn cả "Người hiểu ta", y là "Người có đáp án về điều ta không biết", nghĩ vậy, Lý Ý Lan liền sinh ra cảm giác rằng mình suốt ngày chiếm lợi từ đại sư.
Người bị "chiếm lợi" lại chẳng hề phát giác, vẫn đang nghiêm túc giảng giải cho hắn: "Mà bao tên là một loại túi đựng tên đặc chế.
Sử sách có ghi chép, vào Khánh triều lúc tam quân tác chiến đã từng sử dụng loại túi đựng tên này, dùng da trâu may bằng phương pháp đặc biệt, bình thường cắm tên vào đeo ở sau lưng, khi cần đến thì gỡ tên xuống thổi đầy khí vào, ghé xuống đất là có thể nghe được tiếng nhân mã ở cách nửa dặm."
Lý Ý Lan tỏ vẻ nghi hoặc, Tri Tân thấy vậy thì ngừng nói, nghe hắn hỏi rằng: "Đại sư, ý của phương pháp may đặc biệt, ta có thể hiểu là chế tác loại túi đựng tên này không dễ dàng, cần những người tay nghề giỏi hiếm hoi mới làm được đúng không?"
Tri Tân nhẹ nhàng đáp "Ừm", nhắc nhở hắn: "Bao tên là quân tư."
Lý Ý Lan ngờ ngợ hiểu ra ngay, nơi sản xuất quân bị đều là quan giám sát còn dân làm, nếu dụng cụ nghe trộm mà đối phương sử dụng chính là bao tên, vậy thì vừa khéo cũng khớp với đặc tính của bạch cốt án đó là có chủ mưu xuất thân từ triều đình, Lý Ý Lan suy nghĩ cực nhanh, đi thăm dò bộ Binh có lẽ sẽ có được vài phát hiện.
Ngoài ra Tri Tân còn nhắc đến một loại nữa, Lý Ý Lan vội vàng thu hồi lực chú ý: "Ta hiểu ý của đại sư rồi, thế còn…..
ống khước thế thì sao?"
Chữ Tri Tân nói khá khó đọc, lại còn nói lướt thôi nên Lý Ý Lan chẳng rõ tên của nó, chỉ có thể nhại lại khẩu âm na ná.
Tri Tân lại không nhận ra, y tiếp tục nói một cách tự nhiên: "Ống tước thế xuất hiện sớm nhất hình như là một loại công cụ nhỏ mà những kẻ như thích khách dùng để thám thính cơ mật.
Thường là một cái ống rỗng bằng sắt hoặc đồng, khoang bên trong ống còn có cơ quan cấu tạo nữa, tuy nhiên ta không biết rõ lắm."
"Ống tước thế được đặt tên này là bởi có hình dạng tương tự tước thế đỡ xà nhà, trên phẳng dưới cong, trước nhỏ sau thô, trước khi khảm vào tường gạch thì đào một cái hốc nhỏ, lúc cần dùng thì gỡ lớp che đậy xuống là có thể nghe được động tĩnh ở bên ngoài bức tường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!