Chương 31: Sen Nở Trong Lửa

Ký Thanh sửa soạn xong đi ra thì chẳng thấy ai, ngoài sân cũng không có bóng người luyện tập, cậu bèn theo tiếng trò chuyện đi tới sát vách, phát hiện mới sáng sớm mà trên bàn cờ của Lý Ý Lan và hòa thượng đã hạ một nửa giang sơn rồi.

Cậu xuất thân thường dân, tâm tính chưa trưởng thành, chẳng hiểu được lạc thú của cái món đánh cờ này, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ "Rảnh ghê ha".

Hòa thượng có rảnh hay không thì cậu chẳng rõ, nhưng Lục ca của cậu thì quả thật là bận vắt chân lên cổ, mỗi ngày phần lớn thời gian đều mặt ủ mày chau, rất hiếm khi như bây giờ, rõ ràng đang vắt óc nghĩ nước đi tiếp theo, thế nhưng thân thể là toát lên sự thả lỏng thoải mái.

Lý Ý Lan nghe thấy Ký Thanh đi ra, song hắn không quay đầu lại nhìn, chỉ điềm nhiên khoanh chân, hai ngón chụm lại buông thõng trên giường tháp, quân cờ bởi vì chẳng biết hạ ở đâu nên cứ bị hắn vân vê mãi, tay trái thì chống cắm nên lưng hơi cong một chút, chiếc áo đen sẫm mặc trên người làm nổi lên khớp xương, khiến thân hình hắn nom vẫn rất cao lớn.

Tri Tân ngồi đối diện hắn, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay ngửa lên trên, ngồi chờ hắn như vậy đã được một lúc rồi.

Lý Ý Lan chẳng tìm được cách gỡ, chỉ đành cười xòa, bỏ quân cờ vào trong hộp: "Ta thua rồi, thua hơi nhanh nhỉ, khiến đại sư chê cười rồi."

Tri Tân: "Đâu thể nói như thế, mỗi người một chuyên môn riêng, nếu ta so công phu với Lý huynh thì có khi còn thua nhanh hơn ấy chứ, lần này vốn là ta có lợi thế sẵn, sao mà chê cười được."

Lý Ý Lan nhủ thầm đó là vì đại sư rộng lượng, trên đời này chẳng bao giờ thiếu kẻ cậy tài khinh người, tuy nhiên Tri Tân đã khiêm tốn như vậy rồi thì hắn cũng chẳng cần xấu hổ vì thua kém làm gì, bèn thoải mái hỏi: "Tài nghệ của ta cũng chỉ đến thế thôi, đại sư còn đánh tiếp không?"

Tri Tân cầm quân cờ lên, vui vẻ đáp: "Thừa thắng xông lên là việc vui trong đời, đánh tiếp một ván nữa đi."

Có lúc thắng thua quan trọng, có lúc tâm tình mới quan trọng, người này không tự ti vớ vẩn vì khuyết điểm, hắn thoải mái nhận thua được thì Tri Tân tất nhiên cũng chẳng sợ thắng, lúc mà không cần cố kỵ gì thì thật ra thế nào cũng đều được cả.

Hai người bày cờ xong, nhanh chóng bắt đầu một ván mới.

Có lẽ là vì không muốn đánh thức người còn đang ngủ nên bọn họ trò chuyện rất nhỏ, Ký Thanh ở ngoài cửa nghe không rõ, song cậu có thể nhận ra sự vui vẻ của Lục ca nhà mình, phát hiện ấy khiến Ký Thanh bất chợt thay đổi chủ ý.

Cậu vốn định gọi Lý Ý Lan đi ăn cơm, nhưng nếu đánh cờ vui hơn ăn cơm, vậy thì cứ để huynh ấy đánh tiếp đi.

Bản thân Ký Thanh cũng đói bụng rồi nên bèn quay đầu chạy mất, nhắc tới ăn cơm thì bao giờ cậu cũng tích cực số một, cậu ăn được nửa bát cháo hoa thì Vương Cẩm Quan mới tiến vào, nàng ăn cơm lặng lẽ và nhanh chóng, cũng không có sở thích đặc biệt gì, thời điểm Ngô Kim ngáp ngắn ngáp dài tiến vào cũng là lúc nàng đặt bát xuống đi ra ngoài.

Kể từ ngày bị thương, Giang Thu Bình làm gì cũng chậm chạp, ngoại trừ Vương đạo sĩ còn đang say giấc nồng thì y là người đến trễ nhất, y không thấy Lý Ý Lan đâu, hỏi mới biết hắn đang chơi cờ, thế là bèn hào hứng gắp một ít dưa muối vào bát cháo rồi bưng bát chạy đi hóng hớt.

Y là đại tài tử Lê Xương, luôn tràn đầy hứng thú đối với cầm kỳ thư họa, trong đó kỳ là món y thích nhất.

Nhưng từ hồi đến Nhiêu Lâm, Giang Thu Bình bận đến nỗi bàn cờ tròn méo ra sao cũng quên sạch, giờ nghe đến đánh cờ là y lập tức hứng chí chạy tới ngay.

Trương Triều thì bản tính mẹ già, không yên tâm để y đi trên hành lang kết băng nên cũng ton tót chạy theo.

Ngô Kim có phần lưỡng lự, hết ngó bên ngoài lại ngó bánh bao xíu mại, sau rồi nhớ là mình có xem cũng chả hiểu, cho nên quyết định ở lại đánh chén ngon lành.

Giang Thu Bình đi đến phòng Tri Tân, chẳng mấy chốc sau y liền nhìn Lý Ý Lan bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lý Ý Lan cảm nhận được oán khí của y, biết mình ngồi đánh cũng như không nên liền nhường chỗ cho y luôn, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Tri Tân.

Giang Thu Bình mừng ra mặt, đặt bát xuống chuẩn bị đánh một ván ra trò với Tri Tân, song đáng tiếc trời không chiều lòng người, mới đánh được nửa ván thì tiếng trống minh oan đã vang rền từng hồi, mọi người bấy giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày sửa lại án oan sai cho Sử Viêm.

Việc này Lý Ý Lan giao cho quận trưởng làm, theo lý mà nói thì bọn họ không cần phải xuất hiện, nhưng một canh giờ sau, có nha dịch chạy tới hậu viện bẩm rằng Sử Viêm đang ở ngoài nha môn không chịu đi, cứ nằng nặc đòi được diện kiến đề hình quan.

Phạm nh…..

Không, người này lúc ở trong tù từng phải chịu tra tốn tàn khốc, đã chẳng còn ra hình người nữa rồi, nghe đám nha sai nói là thấy hắn đáng thương nên không nỡ đánh hắn, Sử Viêm đầm đìa nước mắt víu lấy Thạch Cảm Đương[1], dân chúng dồn dập xin tha cho hắn, Tạ Tài khó xử một hồi, cuối cùng vẫn cho người đến báo.

Lúc đó Lý Ý Lan đã kết thúc thời gian nửa khắc phù sinh nhàn rỗi của mình, đang ở trong đại sảnh thương nghị cùng những người khác về việc thẩm vấn Mã Trọng và Chu Nhuỵ, hắn nghe tin báo thì bảo mọi người cứ tiếp tục, còn mình thì mang Ký Thanh đi vào trong viện.

Chẳng mấy chốc sau, Sử Viêm được dẫn vào.

Để tránh cho dân chúng chê trách quan phủ, trước khi thăng đường Tạ Tài đã gọi thợ cắt tóc đến chỉnh trang cho Sử Viêm, năng lực hồi phục của con người thật đáng kinh ngạc, sau mấy ngày được ăn no ngủ kỹ, nét tàn tạ của hắn đã mất đi phân nửa, có điều vẫn gầy gò suy yếu đến nỗi tưởng như chỉ một cơn gió cũng có thể quật ngã hắn.

Lại lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, cảm xúc mừng rỡ của Sử Viêm còn chưa ổn định thì nước mắt đã tuôn trào như mưa, hắn tập tễnh dừng ở cách bàn đá ba thước, sau đó quỳ phịch xuống dất, dập đầu thật mạnh, kích động nói không thành câu, cứ luôn miệng nỉ non "Đội ơn đại nhân".

Cho tới bây giờ Sử Viêm vẫn thảng thốt ngỡ mình đang nằm mơ, hắn cảm giác quá đỗi không chân thực, nhưng câu nói ngày ấy vẫn cứ văng vẳng trong đầu hắn từ lúc thăng đường tới giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!